Thập Niên 90: Nữ Phượng Hoàng

Chương 36: Trạng nguyên thành phố (1)

Sau ba ngày thi hết tất cả các môn, Hạ Thanh có cảm giác mình thi khá tốt, chờ thi xong, cô bị giáo viên chủ nhiệm kéo đến văn phòng so sánh kết quả bài thi, tính ra được khoảng 720 điểm.

Giáo viên chủ nhiệm lớp vui vẻ nhìn số điểm này, nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Thành tích này rất tốt, đăng ký vào trường đại học nào cũng có thể đỗ, qua mấy ngày nữa phải đăng ký nguyện vọng, em có ý kiến gì không?"

Trạng nguyên tỉnh năm ngoái thi được bảy trăm hai mươi chín điểm, năm nay chênh lệch không quá lớn, với số điểm này, Hạ Thanh có thể lọt vào top mười toàn tỉnh, cũng chênh lệch không quá nhiều so với mấy lần thi thử. Giáo viên chủ nhiệm lớp rất vinh dự khi dạy được một cô học trò xuất sắc như thế này, dù thành tích này phần lớn là do công sức của Hạ Thanh.

"Chị hai em đang học ở thủ đô, em muốn đăng ký trường đại học ở thủ đô."

Đây là câu trả lời Hạ Thanh đưa ra cho người khác, còn lý do chính là đời trước cô học đại học ở thủ đô, sau khi tốt nghiệp cũng làm việc ở thủ đô, cô có tình cảm với nơi đó, cũng đã quen với cuộc sống ở nơi đó.

Cô nhìn như là người không quan tâm đến điều gì, năng lực thích ứng cũng rất mạnh, nhưng thực tế cô là người thiếu cảm giác an toàn, thích gì thì sẽ thích mãi.

Cô thích những con phố cổ ở thủ đô, sự gần gũi giữa những con người ở thủ đô, thích sự kết hợp hoàn hảo giữa cái mới và cái cũ của nơi này, có nền tảng mấy nghìn năm văn hiến, lại có những trào lưu xu hướng thời thượng nhất, vừa mâu thuẫn lại vừa tạo thành nét đẹp riêng biệt.

Giáo viên chủ nhiệm rất hài lòng với câu trả lời của Hạ Thanh, với số điểm này, không đăng ký đại học ở thủ đô mới là phí của trời.

"Hai chị em đỡ đần giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt, dựa theo điểm chuẩn năm ngoái, em có thể nộp hồ sơ vào mấy trường này."

Giáo viên chủ nhiệm lớp dùng bút đỏ khoanh tròn vào mấy trường, đều là mấy trường đại học có tiếng ở thủ đô, đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh học, đại học nhân dân… đều được liệt kê.

Bên ngoài cổng trường, Hạ Chí Dân đội nón lá ngồi chờ ở dưới tàng cây, hôm nay chỉ có một mình ông ấy tới, ngày thi đầu tiên, mấy chị em Hạ Hòa suýt nữa bị cảm nắng, đến ngày hôm sau Hạ Thanh không để bọn họ tới chờ nữa.

Hạ Chí Dân quàng chiếc khăn lông trên cổ, lúc nào đầu đổ mồ hôi thì lấy khăn lau, Hạ Thanh ngồi ở văn phòng thầy Trần nên ra muộn mất một lúc, Hạ Chí Dân cũng không sốt ruột, mắt cứ chăm chú dõi về phía cổng, thấy con gái đeo cặp sách đi ra, ông ấy vội đứng dậy vỗ bụi bẩn trên mông, mỉm cười nghênh đón.

"Ba thấy các bạn học sinh khác đều đã đi ra rồi, định đi vào tìm con, nhưng lại sợ lạc với con."

Hạ Thanh giải thích: “Thầy Trần tìm con so đáp án."

Hạ Chí Dân đang nhận lấy cặp sách của Hạ Thanh chợt dừng tay lại, quan tâm hỏi: “Con tính ra được bao nhiêu điểm? Thầy con nói như thế nào?"

Ngoài cổng trường người ra người vào nhiều không phải là nơi nói chuyện, Hạ Thanh bảo trở về rồi hãy nói, Hạ Chí Dân "A" lên, ngồi lên khởi động máy cày trước, chuẩn bị lên đường.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, gánh nặng trên vai Hạ Thanh cũng lập tức nhẹ đi, ngày hôm sau cô ngủ một giấc đã đời, sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa bằng lụa mỏng chiếu chiếu vào trong phòng, tạo ra những mảng ánh sáng loang lổ, Hạ Thanh tỉnh dậy dụi mắt, mắt vẫn còn hơi ngái ngủ trong thoáng chốc.

Trong sân vang lên đoạn điệp khúc bài hát《 Điên cuồng vì yêu》của Lưu Nhược Anh, đây là băng nhạc Hạ Lâm mang từ trường về.

"Cũng chỉ muốn hỏi anh có muốn không? Ở bên em đến thiên hoang địa lão, nếu tình yêu đau thương đến thế, tại sao không để em chia sẻ cùng anh..."