Thập Niên 90: Nữ Phượng Hoàng

Chương 22: Người thực (2)

Chu Thành Quý mở cửa hàng bách hóa, bán tất cả mọi thứ, ông ấy đi ra khỏi quầy, lấy hai lon nước ngọt đưa cho các cô, mới đầu Hạ Lâm Hạ Thanh đều từ chối, nhưng cuối cùng vẫn nhận.

Ở thời buổi này, nước ngọt cũng phải mấy đồng một lon, đến thế kỷ hai mươi mốt lạm phát giá cả tăng cao, nhưng giá lon nước ngọt vẫn không thay đổi.

Sau khi chào hỏi xong, Hạ Chí Dân và Chu Thành Quý cùng ngồi xuống nói chuyện, sau khi nghe Hạ Chí Dân nói rõ ý đồ, Chu Thành Quý còn hơi giật mình, bởi vì ở trong nhận thức của ông ấy, Hạ Chí Dân không giống loại người tính toán làm ăn.

"Không có cách nào cả, mấy đứa bé đều phải đi học, chỉ dựa hết vào làm ruộng là không đủ tiêu."

Chu Thành Quý hiểu rõ gật đầu: “Đúng vậy, nuôi con rất tốn tiền, không giống chúng ta hồi còn bé, chỉ cần cho ăn cho mặc là được."

Ông ấy cũng không phải là loại người hẹp hòi hay xét nét tính toán, nếu không cũng sẽ không bỏ tiền ra sửa cầu sửa đường cho thôn, chưa kể mở hàng bán đồ ăn vặt trong thôn chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ, thu nhập hàng tháng chưa chắc đã bằng thu nhập một ngày ở cửa hàng bách hóa.

"Nếu cậu thật sự muốn mở, tôi có thể giới thiệu nguồn cung hàng hóa cho cậu, không cần phải lo về vấn đề này, còn cả kệ bày hàng nữa, chỗ tôi có mấy kệ hàng bỏ đi, nếu cậu không chê có thể chở về dùng. Còn lại cũng không có gì cần phải chú ý, cần làm thủ tục gì thì cứ làm, gọi ai nhờ ai cứ gọi, nói chung là có thể mở cửa hàng bất cứ lúc nào."

Không ngờ Chu Thành Quý lại tốt bụng đến vậy, không chỉ sẵn lòng giới thiệu nguồn cung cấp hàng hóa cho bọn họ, đến kệ hàng cũng sẵn sàng cho không bọn họ, ngay cả đồ cũ cũng tiết kiệm được một khoản tiền.

Hạ Chí Dân rất biết ơn ông ấy, luôn miệng nói cám ơn, sau đó lại hỏi về chuyện làm thủ tục. Có khách tới cửa hàng, Hạ Chí Dân cũng thuận thế cáo từ, cũng nói với Chu Thành Quý là lúc nào lại tới tìm ông ấy về chuyện mở cửa hàng.

"Tốt nhất là nên làm chuyện này càng sớm càng tốt, tôi có thể bảo đảm không tiết lộ ra cho người khác, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, lỡ bị người có lòng biết được chen vào thì không ổn đâu."

Đây cũng là điều khiến Hạ Chí Dân lo lắng, Chu Thành Quý có thể nhắc nhở ông ấy như vậy, cũng là thật lòng muốn tốt cho ông ấy.

Lúc mấy cha con từ huyện thành trở lại thôn Thủy Liễu, ánh hoàng hôn đã dần buông, bọn họ tiện đường đi trả xe đạp rồi về nhà. Về đến nhà, mấy chị em Hạ Hòa cùng vây quanh Hạ Lâm xem quần áo cô ấy mua, Lý Tú Cầm lại quan tâm nhất đến chuyện mở cửa hàng. Nghe thấy bà ấy hỏi ba mình, Hạ Hòa và Hạ Văn đều không quan tâm đến quần áo nữa, vội vàng chạy tới nghe.

"Nghe ý của Chu Tam là, mở cửa hàng bán đồ lặt vặt rất dễ, cậu ấy sẵn lòng giúp ta giải quyết chuyện tìm nguồn cung hàng hóa, còn cho chúng ta mấy kệ hàng cậu ấy bỏ đi, bây giờ quan trọng nhất là ở chỗ trưởng thôn, còn cả chuẩn bị tiền mua hàng hóa."

Chu Thành Quý đã tính toán qua cho ông ấy, giai đoạn đầu phải tốn ít nhất bốn năm trăm đồng, bao gồm tiền mua thuốc lá, rượu… cái tốt là những thứ này có thời gian sử dụng dài, ngay cả khi chưa bán được ngay, chỉ cần bảo quản tốt, cũng có thể để được một hai năm. Nếu thật sự không bán được, ông ấy có thể bán với giá thấp thanh lý cho Chu Thành Quý, ông ấy sẽ bán lại giúp bọn họ, bọn họ cũng không đến mức bị thua lỗ nặng.

"Chu Tam cũng nghĩ chu đáo quá rồi!"

Chẳng trách người ta có thể buôn bán được ở huyện thành, người đều có tâm nhãn cả, ai lại không thích chơi với người chân thành?

"Đúng vậy, ngày mai anh sẽ đi tìm trưởng thôn nói chuyện này, chúng ta cố gắng mở cửa hàng càng sớm càng tốt."