Thập Niên 90: Nữ Phượng Hoàng

Chương 10: Xương sườn (1)

Lý Tú Cầm nằm theo dõi ở bệnh viện ba ngày rồi xuất viện, ngoài không có khẩu vị, cứ ăn đồ mặn là lại thấy buồn nôn, còn lại tạm thời chưa phát hiện hậu di chứng nào khác.

Sau khi trở về thôn, rất nhiều hàng xóm bình thường có mối quan hệ tốt qua thăm bà ấy, bọn họ đồng loạt khuyên nhủ bà ấy phải nghĩ thoáng ra, đã qua nửa đời người rồi, đừng buồn vì những lời nói không đúng mực của Lưu Xuân Bình.

"Sinh con gái thì làm sao, sinh con gái có thể hưởng phúc, bà cứ xem nhà Trương Đại Căn ở trước thôn đi, sinh sáu đứa con gái, bị rất nhiều người chê cười. Kết quả thì sao, mấy đứa con gái gả cho người ta, cứ hai ba ngày lại xách đồ trở về nhà thăm ba mẹ, con rể cũng hiếu thuận, vừa mới đến đã xắn tay áo lên làm việc. Giờ hàng năm cứ đến mùa nông vụ, hai vợ chồng Trương Đại Căn chẳng phải ra ngoài đồng làm việc, chỉ ở nhà nấu cơm, còn lại việc đồng áng đã có các con rể lo."

Một người khác cũng nói: “Đúng vậy, chờ mấy đứa con gái nhà bà lớn, có thể để lại một đứa kén rể về nhà, đến lúc đó chẳng kém hơn sinh con trai."

Lý Tú Cầm nghe mọi người bà một câu tôi một câu khuyên nhủ, biết mọi người nói vậy đều vì muốn tốt cho mình, trong lòng bà ấy cũng rất cảm kích, cười nói: “Cám ơn các bà đã đến thăm tôi, nhưng các bà không cần phải khuyên nữa đâu, mấy ngày nay tôi đã nghĩ thông suốt rồi, sau này sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc đó nữa."

Chỉ vì mấy lời nói tru tâm của một người không đáng giá mà nghĩ quẩn tìm chết, vậy có phải là ngu ngốc hay không?

Nhìn sắc mặt của Lý Tú Cầm, mi mắt thả lỏng, quả là không giống với người có tâm sự, mọi người cũng nhất thời an tâm hơn: “Bà nghĩ thoáng ra được là tốt, bà xem mấy đứa con gái nhà bà tốt biết bao, chúng tôi mới tới đây một lúc, đứa bê ghế, đứa pha trà bưng đồ ăn, thân thiết biết bao, làm tôi chỉ muốn mang thằng nhóc Đào nhà tôi sang đổi với nhà bà."

Lý Tú Cầm nhìn ra ngoài cửa sổ theo lời hàng xóm, con gái lớn đang cho gà ăn ở trong sân, con gái thứ hai đang giúp chồng làm mộc, con gái thứ ba làm việc ở trong bếp, con gái nhỏ bưng ghế ngồi ở dưới mái hiên nhặt rau.

Tuy mấy đứa con gái của bà ấy ăn mặc giản dị, nhưng lại gọn gàng, từng người từng người tràn đầy sức sống như nụ hoa mùa xuân, làm người không nhịn được cong khóe môi, nở nụ cười hiểu ý.

"Đúng vậy, nếu lần này không nhờ có mấy đứa nó, tôi đã không còn trên đời rồi, vì bọn trẻ, tôi phải sống thật tốt."

Trẻ con có mẹ là bảo bối, trẻ con không có mẹ giống như cỏ cây, bà ấy không thể bỏ lại mấy cô con gái bảo bối của mình lại nữa, nhất định phải nhìn bọn họ sống hạnh phúc mới được.

Lý Tú Cầm bị thương dạ dày, không thể ăn đồ dầu mỡ, Hạ Thanh hầm cháo khoai từ táo đỏ cho bà ấy dưỡng dạ dày, táo đỏ này là đồ người khác mang tới thăm bệnh, khoai từ là khoai từ dại sau núi, Hạ Thanh và Hạ Văn nhìn thấy lúc đi ra chân núi nhặt củi, bọn họ dùng xẻng đào mang về.

Hạ Thanh vẫn rất vừa lòng với thế giới này, cô ở lại thủ đô sau khi tốt nghiệp đại học, tuy thu nhập cao, nhưng vừa rời xa quê hương lại phải chịu áp lực rất lớn. Vì vậy, cuộc sống hiện tại giống như cuộc sống nông thôn an nhàn.

"Bây giờ Tiểu Thanh làm cơm ngon hơn trước kia nhiều, cháo này rất ngon, thanh thanh đạm đạm, lại không ngán."

Lý Tú Cầm ăn một bát cháo nhỏ là không thể ăn nổi nữa, Hạ Thanh cất phần cháo còn dư vào vại sành, giữ lại cho Lý Tú Cầm nửa đêm đói bụng lại ăn tiếp.

Lúc xuất viện, bác sỹ dặn dò Lý Tú Cầm chia khẩu phần ăn nhỏ ra ăn thành nhiều bữa, kiêng ăn đồ ăn dầu mỡ cay nóng, phải dưỡng hơn một năm rưỡi nữa mới được.