“Ừm, phải, quang minh chính đại.”
Sở Bỉnh Văn nghiến răng nghiến lợi mà lặp lại mấy chữ này của bà ấy, anh không muốn nhiều lời với hai người này, trên thực tế, mỗi một lần nói chuyện, chỉ cần liên quan đến tình cảm, hôn nhân, anh đều có thể ầm ĩ cùng bố mẹ.
Bố Sở thấy hai người lại giương cung bạt kiếm, ông ấy vội vàng lôi kéo mẹ Sở, nói mấy lời mềm mỏng.
Dường như Sở Bỉnh Văn cố ý, thức ăn chuẩn bị xong rồi không nấu, gọi đồ ăn ngoài. Bốn người mang tâm sự riêng, đều không nhiều lời.
Ăn cơm xong, Sở Bỉnh Văn bày điệu bộ tiễn khách, mẹ Sở muốn tranh cãi với anh, bị bố Sở ngăn lại, hai người lôi lôi kéo kéo rời đi.
Nghe được ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh lại, Lý Cẩn Du chậm rãi tới gần người đang ngồi trên sofa che mặt kia.
Cô đứng trước mặt anh, ôm lấy anh. Sở Bỉnh Văn ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt là sự tuyệt vọng, hai cánh tay anh ôm chặt lấy cô, lớn tiếng khóc lên. Anh chưa bao giờ lộ ra mặt yếu đuối như vậy, tay chân Lý Cẩn Du luống cuống, chỉ có thể cố gắng nhớ lại một đoạn an ủi người khác trong đầu, cứng đờ ôm lấy cổ anh.
“Không khóc, không khóc...”
Lý Cẩn Du không biết nói cái gì mới tốt, cô không biết chuyện trong nhà anh, cũng còn kinh ngạc với sự thất thố trong cảm xúc sụp đổ của Sở Bỉnh Văn.
Nhưng anh là người cô thích, cô muốn trấn an anh.
Lần đầu tiên Sở Bỉnh Văn nói với cô quá khứ của anh.
Cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh hút thuốc, không biết từ nơi nào anh lấy ra một bao thuốc, rút một điếu ra, châm lửa. Trong phòng rất yên tĩnh, không có một âm thanh nào, cô nhìn hai ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, đốm lửa nhỏ cháy, lúc sáng lúc tối.
Tàn thuốc từng chút từng chút rơi trên mặt đất, trong phòng khách rất nhanh đã lượn lờ khói thuốc. Mùi thuốc lá tràn ngập xoang mũi Lý Cẩn Du, cô nhíu mày nhỏ giọng ho khan vài tiếng, được Sở Bỉnh Văn nhìn vào trong mắt anh bèn dập tắt thuốc trong tay.
Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn hơn bình thường rất nhiều.
“Là chuyện hồi anh học tiểu học...”
Từ khi còn rất nhỏ Sở Bỉnh Văn đã biết tình cảm của bố mẹ mình không giống bố mẹ gia đình khác, nhưng khác nhau ở đâu, anh cũng không nói ra được. Chỉ cảm thấy không khí trong nhà luôn là lạ ở chỗ nào đó, cực kỳ quái lạ.
Anh vốn chưa từng cảm thấy, sau này được bạn học mời đến nhà cậu ta chơi, sau nhiều lần đến, mới ý thức được không khí trong nhà người khác mới là bình thường.