Lý Cẩn Du sửng sốt, nhìn anh: “Mẹ... anh?”
Sở Bỉnh Văn nhíu mày.
“Anh không biết bà ấy sẽ tới đây.” Vẻ mặt Sở Bỉnh Văn cất giấu một tia chán ghét.
Lý Cẩn Du nhìn anh, nắm lấy một tay anh. Độ ấm lòng bàn tay hơi cao hơn mu bàn tay anh, hơi khiến anh an tâm một chút.
Cô không biết những chuyện kia trong nhà anh, cũng không biết mở miệng khuyên giải an ủi thế nào.
“Đi mở cửa đi, bên ngoài gió to, đừng để bà ấy đợi ở bên ngoài.” Lý Cẩn Du nhẹ giọng nói, cô vỗ vỗ mu bàn tay anh.
Sở Bỉnh Văn gật đầu, bảo cô ngồi yên chỗ đó không được động đậy, anh đi mở cửa.
Ngoài miệng Lý Cẩn Du nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô cũng không được vậy. Lần đầu tiên cô gặp phụ huynh, thế mà lại là trường hợp xấu hổ thế này. Càng đừng nói ba từ “gặp phụ huynh” này, vốn đã khiến cô căng thẳng.
Cô biểu hiện niềm nở một chút, nhìn qua Sở Bỉnh Văn không có thân thiết với mẹ anh như vậy; nếu như quá hời hợt cô lại sợ mẹ anh không thích cô, nảy sinh hiềm khích hoặc là ở giữa gây khó dễ, đều rất khó khăn.
Không kịp thời gian suy nghĩ, Sở Bỉnh Văn mở cửa, Lý Cẩn Du cuống quít đứng lên.
“Ai da, đây là bạn gái hả?”
Cô hơi ngẩng đầu nhìn kỹ. Mẹ Sở Bỉnh Văn vừa nhìn chính là người phụ nữ sống trong nhung lụa, khóe mắt dù đã có nếp nhăn nhỏ, làn da cũng thiếu căng mịn, nhưng có thể nhìn ra bà ấy đã từng tỉ mỉ bảo dưỡng.
Tay cô lén lút kéo váy xuống, hy vọng có thể phô thêm được vẻ dịu dàng ít nói.
“Con chào dì.” Cô mềm mại mỉm cười.
Mẹ Sở kéo tay cô, đánh giá cô một chút. Mẹ Sở dùng mũi hơi hừ một tiếng, lại giả bộ dễ gần: “Nhìn dáng vẻ này, sinh kéo thật, dịu dàng ít nói.”
Lý Cẩn Du cũng không phải không nghe thấy âm thanh bà ấy hừ một tiếng, miễn cưỡng nhịn sự không vui trong lòng xuống.
“Dì quá khen rồi.” Cô cúi thấp đầu, ngọt ngào mà mỉm cười, dáng vẻ cực kỳ không rành thế sự.
Người đàn ông đến cùng mẹ Sở cũng qua đây, ông ấy vừa buông một đống đồ Tết trong tay xuống.
Bố Sở có hơi mập, đường nét không rõ bằng khi xưa, nhưng cũng nhìn ra được diện mạo không tồi lúc còn trẻ. Mặt mũi Sở Bỉnh Văn cực kỳ giống ông ấy.
“Lần đầu tiên gặp mặt, chú với mẹ Sở Bỉnh Văn cũng không có chuẩn bị gì, con đừng để bụng nhé.” Bố Sở vươn tay ra.
“Không sao đâu chú.” Lý Cẩn Du bắt tay với ông ấy rồi lại im lặng. Trong phòng quá yên tĩnh, ba người lớn mắt to trừng mắt bé, không khí cực kỳ xấu hổ.
“Các người tới làm gì?” Sở Bỉnh Văn đút hai tay vào túi từ cửa qua đây, lạnh lùng nhìn bố mẹ mình.