Quyến Rũ Thầy Giáo

Chương 39

“Cộc... Cộc... Cộc...”

Tiếng giày cao gót giẫm trên sàn nhà bằng nhựa vang vọng, người phụ nữ sấm rền gió dữ* bước nhanh đi về phía khu nằm viện. Trang điểm tinh xảo, tóc xoăn cực kỳ hoang dã, váy đỏ dài ôm hông, khoác áo khoác lông chồn màu đen, dọc đường đi bất kể là người bệnh hay y tá, đều liên tiếp ghé mắt nhìn cô ấy.

*Nghĩa là sấm rền gió cuốn, ý nói rất mạnh mẽ kiên cường.

Đi theo phía sau cô ấy là thiếu niên thanh tú mặc toàn thân màu đen. Thiếu niên giúp cô ấy cầm túi trong tay xách giỏ hoa quả, mặt lạnh đi theo phía sau cô ấy. Không nhanh không chậm vẫn duy trì khoảng cách một bước.

Cô ấy lập tức đi đến một căn phòng bệnh, dừng chân lại, đột nhiên đẩy cửa đi vào. Mặc kệ ánh mắt khác thường của y tá và bác sĩ, đi đến bên cạnh giường bệnh của Sở Bỉnh Văn.

“Móa, bữa cơm tình yêu của Tiểu Cẩn Du chúng ta đều bị câu rửa ruột sạch bách rồi.”

Tôn Uyển không để ý ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhấc chân bắt chéo. Lý Cẩn Du còn tưởng rằng Tôn Uyển muốn mắng cô, đang định xin lỗi, không ngờ tới cô ấy lại nói một câu như vậy.

Sở Bỉnh Văn còn chưa mở miệng, Tôn Uyển lại ôm chặt lấy Lý Cẩn Du, giường bệnh dài hơn ghế ngồi, Tôn Uyển vốn cũng cao hơn Lý Cẩn Du một chút, cô ấy ôm Lý Cẩn Du, cả người Lý Cẩn Du đều phải chôn ở ngực cô ấy.

“Làm khó Tiểu Cẩn Du của chúng ta, đều do dạ dày Sở Bỉnh Văn không biết cố gắng. Có mệt không?”

Đôi môi đỏ kiều diễm của cô ấy lúc đóng lúc mở, Lý Cẩn Du lại cảm nhận được sự ấm áp. Cô không ngờ Tôn Uyển sẽ đối với cô thân mật như vậy.

“Không có ạ...” Cô đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng gọi: “Chị Uyển.”

Tôn Uyển nghe thấy Lý Cẩn Du gọi như vậy, lại ôm lại hôn cô thêm lần nữa, nếu không phải Sở Bỉnh Văn đang truyền nước bất tiện, thì anh nhất quyết phải tự mình tách hai người này ra.

“Tặng cậu.” Vương Bác Vũ thay Sở Bỉnh Văn tách hai người ra, mặt nhìn về một bên, khuôn mặt lạnh lùng hơi phiếm hồng, đưa giỏ trong tay ra.

“Cảm ơn...” Lời nói của Lý Cẩn Du còn chưa dứt, Vương Bác Vũ đã kéo Tôn Uyển đi ra ngoài.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lý Cẩn Du và Sở Bỉnh Văn liếc nhìn nhau, mỉm cười.

Vương Bác Vũ ở gần đây, bố cậu chính là phó viện trưởng của bệnh viện này, cậu ấy không thể quen thuộc bệnh viện này hơn nữa. Cậu lôi kéo Tôn Uyển đến phòng đồ, khóa trái cửa từ bên trong.

Cả đường cậu nắm lấy cổ tay cô, trên cổ tay hằn nguyên một vệt đỏ.

Cô giãy giụa rút ra, cau mày hỏi cậu: “Làm gì?”

“Ghen.” Giọng điệu Vương Bác Vũ lạnh hơn ngày thường một chút.

“Ghen hả.” Tôn Uyển che miệng nhỏ giọng cười, cánh tay vòng qua bờ vai cậu, khoác lên trên đó: “Con gái mà anh cũng ghen?”

“Ừm.”

Âm thanh cậu vững vàng trầm thấp đáp. Tiếp đó ấn cô trước ngăn tủ,hai tay Tôn Uyển phản xạ có điều kiện chống trên ngăn tủ, tay cậu đã luồn vào trong váy.

“Vương Bác Vũ, anh nổi điên gì thế?”

Lực khống chế của Vương Bác vũ cực tốt, Tôn Uyển sẽ không cảm thấy đau, nhưng lại không giãy giụa được. Cô cắn răng chất vấn cậu.

Cậu nhẹ nhàng cắn lỗ tai cô, âm thanh lạnh lùng như cũ, chỉ là mang theo tìиɧ ɖu͙©: “Muốn ở trên người em bù đắp lại.”

Vương Bác Vũ thô bạo vén váy cô lên, tất chân màu đen bị anh xé nát toàn bộ, tay anh sờ lên trên, một tay cởi móc áσ ɭóŧ của cô.

Tôn Uyển cảm thấy thẹn muốn chết, cậu ấy muốn ở kiểu như nơi này làʍ t̠ìиɦ, thế nhưng hạ thân cô lại là một mảnh ướŧ áŧ. Mặt cô nóng rực, không biết là tức hay là xấu hổ.

Tay anh không nặng không nhẹ xoa nắn ngực cô, một tay khác với vào trong qυầи ɭóŧ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© của cô.

“Hoa văn báo, cô gái thật ngoan, mặc kiểu dáng anh thích.” Cậu cúi xuống bên tai cô nhẹ giọng hà hơi.