Dương Vũ Giai bất mãn với Lý Cẩn Du đã rất lâu.
Rõ ràng Lý Cẩn Du luôn truyền scandal với Vương Bác Vũ lớp bên cạnh, hai người ở trong trường học không nóng không lạnh, nhưng lại bị nhìn thấy nhiều lần hẹn hò ở thư viện.
Ai biết tự mình còn tằng tịu cái gì.
Điều khiến cô ta tức giận nhất chính là, Lý Cẩn Du vừa cùng qua lại với Vương Bác Vũ, lại vừa quyến rũ Triệu Nguyên Kiệt.
Loại con gái này có một người rồi còn chưa thỏa mãn, muốn bắt cá hai tay!
Thiệt thòi cho Dương Vũ Giai cô tích cực lấy lòng Triệu Nguyên Kiệt như vậy, cậu ấy ngay cả sắc mặt tốt cũng không cho.
Dựa vào cái gì mà Lý Cẩn Du có thể lấy được sự coi trọng của Triệu Nguyên Kiệt, còn được cậu ấy ôm ấp.
Nhất định là con hồ ly tinh này quyến rũ Triệu Nguyên Kiệt, nếu không thì sao Triệu Nguyên Kiệt có thể thích loại con gái như vậy?
Dương Vũ Giai càng nghĩ càng tức giận, gọi mấy đàn em của mình tới, bảo bọn họ nghĩ chút biện pháp, cô ta muốn chỉnh cái con Lý Cẩn Du không biết xấu hổ này một chút.
Dương Vũ Giai có hai đàn em, một người tên Thẩm Mẫn, một người tên Thi Đình Đình. Thẩm Mẫn nhát gan sợ phiền phức, khuyên cô ta không cần làm loại chuyện này. Lý Cẩn Du là đứa chuyên nịnh bợ thầy Sở Bỉnh Văn, sợ Lý Cẩn Du mách thầy.
Nếu như Lý Cẩn Du thật sự nói cho giáo viên biết, một tờ giấy xử phạt đưa xuống, vậy mấy cô về sau phải làm sao? Cho dù bỏ xử phạt vẫn sẽ để lại dấu tích.
Thi Đình Đình thì lại không giống vậy, cô ta dùng phấn mắt chất lượng kém, đôi mắt được kẻ vừa dày lại dài xoay chuyển, nói cho Dương Vũ Giai biết chủ ý của cô ta.
Dương Vũ Giai vốn đang tức giận, bản thân Thẩm Mẫn nhát gan thì thôi đi lại còn gây trở ngại cho cô ta, Dương Vũ Giai không khỏi giận chó đánh mèo Thẩm Mẫn. Đang giữa trưa, trong tiệm trà sữa cũng không có ai, chủ quán cũng không quản loại chuyện này.
Dương Vũ Giai đứng lên, quăng một cái tát lên mặt cô bạn. “Bốp...”
Theo tiếng vang thanh thúy, trên mặt Thẩm Mẫn thêm một dấu bàn tay hồng hồng.
“Cánh tay mày đã biết vươn ra ngoài rồi sao? Giúp con kỹ nữ kia nói chuyện?” Dương Vũ Giai túm lấy tóc cô ấy kéo dúi xuống đất. Thẩm
Mẫn không dám phản kháng, bị lôi kéo trực tiếp ngã từ ghế xuống mặt đất.
“Mày cho rằng mày là ai? Mẹ nó, gần đây chị mày đối xử với mày tốt quá rồi phải không? Nếu không phai tao, mẹ nó mày nỗ lực tám đời cũng đừng nghĩ đến chuyện hẹn hò với Phùng Hạo.” Dương Vũ Giai rút một điếu thuốc lá nữ từ bao thuốc trên bàn, Thi Đình Đình rất có mắt châm lửa cho cô ta.
Phùng Hạo là côn đồ có tiếng trong trường, trong nhà có chút tiền nhỏ, cả ngày lăn lộn không học vấn không nghề nghiệp, cũng là bạn trai cũ của Dương Vũ Giai.
Trước kia cậu ta nhìn trúng khuôn mặt của Dương Vũ Giai, lâu dài cảm thấy Dương Vũ Giai quá chua ngoa, ngay cả việc cậu ta chơi gái cũng muốn quấy nhiễu nên nói chia tay.
Lúc Dương Vũ Giai chia tay cùng cậu ta, không muốn mất đi chỗ dựa này nên nói muốn giới thiệu cho cậu ta một mối.
Thẩm Mẫn chính là xử nữ được giới thiệu đến. Ngày đầu tiên Phùng Hạo đã muốn cô ấy, tiếp theo vì Thẩm Mẫn bảo sao nghe vậy, cậu ta có thể chơi con gái bên ngoài nên cũng đã sống chung.
“Xin lỗi, chị Giai Giai...” Thẩm Mẫn không chỉ không phản kháng cũng không chạy, còn quỳ gối trước mặt Dương Vũ Giai, ngước mặt lên, cực kỳ hẹn mọn cầu xin cô ta tha thứ.
Dương Vũ Giai đạp chân lên lưng cô ấy, bắt chéo hai chân, gẩy tàn thuốc trên người cô ấy.
“Đình Đình, mày nói đi.”
Thi Đình Đình khinh thường nhìn Thẩm Mẫn một cái, nói: “Chiều thứ năm bảo vệ gác cổng đổi ca, không có ai theo dõi. Ngày đó cô ta trực nhật, đợi sau khi tan học chúng ta chặn cô ta ở phòng học lớp 1.”
“Còn tưởng rằng con ranh như mày có diệu kế gì, không khác tao là mấy.” Dương Vũ Giai liếc mắt nhìn Thẩm Mẫn, “Giơ tay.”
“Cô ta không dám nói cho giáo viên biết.” Thi Đình Đình uống một ngụm trà sữa, “Nếu như chị Giai Giai lo lắng, chúng ta chụp hai tấm ảnh nude của cô ra là xong chuyện.”
Thẩm Mẫn run rẩy nâng một bàn tay lêи đỉиɦ đầu. Dương Vũ Giai gật đầu với Thi Đình Đình, ấn nguyên điếu thuốc ở lòng bàn tay Thẩm Mẫn.
“Aaaaaaa, chị Giai Giai!!! Đau quá!!!”
“Nếu như mày giúp con kỹ nữ kia nói chuyện một lần nữa, lần sau tao sẽ lột sạch người mày.”
Dương Vũ Giai lạnh mặt cầm túi đi, Thi Đình Đình vui sướиɠ khi người khác gặp họa nở nụ cười, cũng đi theo.
Thẩm Mẫn chậm rãi đứng lên, bàn tay bị bỏng nắm chặt thành quyền. Khi đi ngang qua cửa hàng trưởng tiệm trà sữa, cửa hàng trưởng dùng ánh mắt thăm hỏi nhìn cô ấy, Thẩm Mẫn yếu ở mỉm cười, lắc lắc đầu, cũng vội vàng đuổi theo hai người kia.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, buổi chiều ngày thứ năm, các học sinh trong phòng học mơ màng sắp ngủ,
Lý Cẩn Du cũng như thế, chỉ là cô làm lớp trưởng, không dám ngủ công khai. Vất vả lắm mới tan học, cô làm xong công việc vệ sinh muốn chạy nhanh về nhà ngủ bù.
Chưa đi được mấy bước, đã bị ba người Dương Vũ Giai chặn ở hành lang.
Trong lòng Lý Cẩn Du kêu thầm không ổn rồi, muốn giả ngu giả ngốc tránh thoát đi, không nghĩ tới ba người bọn họ đã lôi cô vào trong phòng học.
“Mấy người tìm tôi có chuyện gì?” Lý Cẩn Du biết dù thế nào thì bản thân mình cũng không thể lấy một địch ba, chịu thiệt chút thì hơn.
“Mày không biết bọn tao tìm mày chuyện gì sao? Giả vờ?”
Lý Cẩn Du không phòng bị gì bị Dương Vũ Giai đá một cước vào bụng. Cô theo quán tính ngã nhào trên mặt đất, giữa đồng phục thêm một dấu chân màu xám.
Cô cảm thấy bụng dưới đau rát, cô nhịn đau, muốn nói tiếp, Dương Vũ Giai không cho cô cơ hội, trên má rất nhanh đã thêm một vệt đỏ.
“Cho mày quyến rũ Triệu Nguyên Kiệt này, anh Triệu là người mày có thể chạm vào sao?” Thi Đình Đình thấy Dương Vũ Giai đã động thủ, vội vàng đá mấy phát lên người Lý Cẩn Du.
Trong lòng Lý Cẩn Du đã rõ nguyên nhân ba người này tìm cô gây phiền toái, cô không nói lời nào, mặc ba người đánh chửi. Bây giờ chống cự không có ý nghĩa, ngược lại sẽ chọc giận ba người.
Dương Vũ Giai thấy cô mặc cho mắng chửi, càng ngày càng thấy không thú vị, cô ta liếc mắt nhìn Thi Đình Đình, cô bạn lập tức hiểu rõ.
“Này, Thẩm Mẫn, đè cô ta xuống.” Thi Đình Đình sai bảo nói.
Thẩm Mẫn biết mấy cô bạn muốn làm cái gì, cô ấy bắt đầu lo lắng những vẫn ôm lấy hai tay Lý Cẩn Du từ phía sau. Nếu như cô ấy do dự, ngày mai cô ấy chính là kết cục như Lý Cẩn Du.
Lại nói làm bảo Lý Cẩn Du quyến rũ Triệu Nguyên Kiệt, đều là do cô ta sai.
Dương Vũ Giai lấy di động ra từ trong túi, Thi Đình Đình ăn ý bắt đầu cởϊ qυầи áo cô.
Lý Cẩn Du cả kinh, ngoài đánh chửi, nếu cô bị chụp ảnh nude rồi phát phát tán ra ngoài, có ảnh hưởng cực kỳ không tốt với cô. Cho dù cô là người bị hại, ảnh cũng sẽ được lưu truyền, trở thành đề tài nói chuyện đầu đường cuối ngõ.
Đây là chuyện cô không muốn xảy ra nhất.
Lý Cẩn Du biết bây giờ cô giãy giụa cũng vô ích, ôm tia hy vọng cuối cùng kê lên: “Mấy người nên đi đi!”
“Sợ hả! Muộn rồi cưng!” Dương Vũ Giai đã mở camera di động, máy bắt đầu ghi hình.
“Không phải.” Lý Cẩn Du nhanh trí, được ăn cả ngã về không nói: “Thầy Sở mỗi ngày đều sẽ ở lại kiểm tra phòng học nhà vệ sinh sau khi tan học, hôm nay thầy ấy sửa bài thi sẽ đến hơi muộn, cũng đến nhanh thôi.”
“Nếu như thầy Sở bắt ngay tại trận, thầy Sở cực kỳ nghiêm khắc, không phải xử phạt là giải quyết được, khẳng định muốn đình chỉ học...”
Nghe tới ba chữ “Đình chỉ học”, Thẩm Mẫn sợ hãi buông Lý Cẩn Du ra. Cô ấy không giống Dương Vũ Giai hoặc Thi Đình Đình, nhà cô ấy nghèo, nếu bị thôi học rồi, hai người này có thể đổi trường khác tiếp tục cuộc sống vườn trường, cô ấy chỉ có thể bỏ học.
“Sợ cái gì?” Dương Vũ Giai trợn mắt, Thẩm Mẫn vẫn luôn là bùn nhão không thể trát tường.
“Không phải đâu, chị Giai Giai, không sợ đình chỉ học, chỉ sợ rằng sẽ còn thông báo công khai phê bình sáng sớm! Người con gái như vậy sẽ ra sao, anh Triệu nghe xong sẽ nghĩ thế nào về chị?”
Lý Cẩn Du không ngờ tới Thẩm Mẫn lại có chút đầu óc như vậy, biết nổ súng trước mặt Dương Vũ Giai.
Dương Vũ Giai nghĩ đến Triệu Nguyên Kiệt, trái tim cũng mềm nhũn, ở lúc do dự, Thi Đình Đình quay đầu nhìn lại, Sở Bỉnh Văn đi ra từ văn phòng. Dương Vũ Giai dặn dò Lý Cẩn Du, nếu như cô dám nói cho giáo viên biết chuyện này sẽ gϊếŧ chết cô.
Mãi cho đến khi không thấy bóng dáng ba người, Lý Cẩn Du mới mạnh mẽ chống người ngồi dậy.
Sở Bỉnh Văn nhìn thấy ba nữ sinh giống như chạy trối chết xuống từ lớp 1, nhìn qua cũng rất lạ mặt, anh nghi hoặc đi vào lớp học, nhìn thấy Lý Cẩn Du ngồi trên đất, quần áo xộc xệch.
“Bạo lực học đường?” Sở Bỉnh Văn nhíu mày.
Vốn từng nghe giáo viên trong văn phòng đề cập tới mấy cô nhóc kiểu này, không ngờ tới lại ức hϊếp trên người của anh.
“Anh đừng động đậy.” Lý Cẩn Du mặc quần áo xong, cô không cảm thấy thẹn sau khi bị nhục nhã, mà là bộ dáng vân đạm phong khinh.
Cô đã nghĩ sẽ trả thù thế nào.