Nếu Sở Bỉnh Văn đã nói như vậy, Lý Cẩn Du cũng thoải mái đi hỏi.
Sau khi tan học, cô cản Tôn Uyển lại, cô ấy giống như biết mục đích của cô, mỉm cười.
Tôn Uyển không cùng một kiểu đẹp giống cô. Kiểu đẹp của Lý Cẩn Du là sự ngây ngô, nụ hoa chớm nở, là dòng nước trong giữa núi, là vẻ đẹp khiến người khác không đành lòng vấy bẩn.
Mà Tôn Uyển lại là kiểu phong tình vạn chủng, quyến rũ tươi đẹp đến tận xương. Cúc áo sơ mi đầu tiên được tháo ra, để lộ cái cổ trắng ngần. Có điều Tôn Uyển cười với cô, cũng là vừa yêu kiều vừa quyến rũ.
Lý Cẩn Du nuốt một ngụm nước miếng, hoàn hồn, nâng cao giọng điệu hỏi cô: “Cô với thầy Sở... Là quan hệ gì thế.”
“Em cảm thấy sao?” Tôn Uyển kéo dài âm cuối, trong đó giống như có rất nhiều chuyện nói không được cũng nói chẳng rõ vậy.
“Sao cô!” Lý cẩn Du lên giọng.
“Be a lady, miss.” Tôn Uyển thở dài, “Đùa em thôi, cô với thầy Sở nhà em không có bất kỳ suy nghĩ bất chính nào.”
Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, vừa vặn có một tia nửa tia sáng chiếu lên mặt Lý Cẩn Du. Một trận gió thổi qua, rèm cửa sổ bị thổi tung bay phấp phới, tóc dài chỉnh tề của Lý Cẩn Du cũng bị thổi cho rối loạn một chút.
“Suỵt, cô cũng có mục tiêu.” Ngón trỏ của Tôn Uyển áp lên môi đỏ của cô.
“Cái gì?” Lý Cẩn Du không rõ ý của cô ấy. “Em xem chỗ kia ở ai ngồi?”
Lý Cẩn Du thuận theo ánh mắt của Tôn Uyển nhìn sang, đó là người hạng hai của lớp, Vương Bác Vũ. Bởi vì cậu ta luôn ở đằng sau tên mình nên cô có ấn tượng với cậu ta.
“Cô không có một chút hứng thú nào với thầy Sở, đã biết chưa?” Tôn Uyển tươi cười khinh miệt.
“Nam sinh nhỏ chưa trải sự đời càng hợp khẩu vị của cô hơn.” Ánh mắt Tôn Uyển nhìn về phía Vương Bác Vũ, Lý Cẩn Du giống như đã từng biết. Tôn Uyển liếʍ môi, chớp mắt với cô.
Chuông vào học vang lên đúng lúc, Lý Cẩn Du vội vàng tạm biệt Tôn Uyển, trở lại lớp học. Không ngờ tới Sở Bỉnh Văn đang ngồi ở trên bục giảng.
Tiết này nên là tiết Toán mới đúng, Lý Cẩn Du nghi hoặc mà đối chiếu với thời khóa biểu một chút, không sai.
“Tôi biết bạn học trong lớp có thể không muốn nhìn thấy tôi. Rất đáng tiếc, thầy Triệu của các em hôm nay xin nghỉ, tất cả giờ Toán của các em đều do tôi tới dạy thay.” Sở Bỉnh Văn nói, mở máy chiếu, “Môn Toán của thầy cũng không tốt, đành cho các em phim thôi.”
Nghe được lời Sở Bỉnh Văn nói, cả lớp reo hò. Tiếng vỗ tay đều đặn thế này, trước đây chỉ có khi tuyên bố nghỉ đông và nghỉ hè được nghe.
“Chúng em thích thầy Sở nhất!” Có bạn học nghịch ngợm cao giọng hô lên.
“Trật tự một chút, chuyện này chỉ có chúng ta biết, đừng nói cho thầy Triệu của các em biết.” Sở Bỉnh Văn cười giảo hoạt.
Học sinh trong lớp vì có chung bí mật nhỏ với thầy giáo mà không khỏi lại vui mừng, rất nhiều học sinh đều học sinh đều xách ghế lên dãy trước ngồi xem.
Ngón tay Lộ Gia Di chọc chọc Lý Cẩn Du: “Cậu không đi lên đằng trước xem sao?”
Lý Cẩn Du lắc đầu, khẽ nói: “Hôm qua tớ ngủ không ngon, muốn ngủ một lát.”
Lộ Gia Di gật gật đầu, ghế cũng không đem, lên bục giảng ngồi xem. Tiếng oán hận của tập thể học sinh vang lên, hối hận bản thân không nghĩ tới chiêu ngồi trên bục giảng này, đó là vị trí ngồi đẹp nhất để xem.
Sở Bỉnh Văn đi vòng qua hàng sau, thoải mái ngồi bên cạnh Lý Cẩn Du. Lý Cẩn Du nằm bò, trên người đắp tấm chăn mỏng dài chừng 3m. Tấm chăn mỏng đồng thời bao trùm lên người cô, hai bên cũng rủ xuống mặt đất.
Sau khi nhập thu cô thường phòng sẵn cái này, lúc ở trong lớp có thể đắp chân, cũng thuận tiện nghỉ ngơi khi hết tiết.
Lý Cẩn Du không ngủ, cô không hề có chút buồn ngủ nào. Bên cạnh đột nhiên truyền tới hơi thở nam tính quen thuộc, cô không khỏi chấn động.
Bàn tay quen thuộc đặt lên trên đùi cô. Lý Cẩn Du có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ tay anh truyền đến, chỗ đôi tay kia chạm tới hơi nóng lên.
Cô nghiêng mặt đi, trừng mắt nhìn anh. Sợ bị bạn học phát hiện, cô không dám làm càn quá mức.
“Thầy thật sự không có chút tin tưởng nào với bản thân hết.” Lý Cẩn Du nhỏ giọng giễu cợt, “Thầy thật sự cho rằng giường ai em cũng bò lên sao? Triệu Nguyên Kiệt như vậy em cũng nhìn trúng được? Thầy có hơi coi thường khẩu vị của em quá rồi đấy.”
“Tuổi này tôi không phải chưa từng trải qua, nam sinh đó nghĩ cái gì tôi đều biết rất rõ.” Sở Bỉnh Văn cũng nhỏ giọng nói.
“Chẳng qua là giống với ý nghĩ bây giờ của thầy thôi.” Lý Cẩn Du không yếu thế chút nào.
Sở Bỉnh Văn ho nhẹ một tiếng, từ trong túi lấy di động ra, xem tin tức. Lý Cẩn Du vừa mới thở phào lại đột nhiên căng thẳng.
Cái tay kia đang thăm dò vào trong váy cô, từng tấc từng tấc, cảm giác ấm áp trên da thịt lưu lại vết tích, giống như chất dịch của ốc sên.
Cô không ngờ tới Sở Bỉnh Văn lại càn rỡ như thế, không có bất kỳ sự phòng bị nào, tay Sở Bỉnh Văn càng lúc càng tới gần chỗ cấm địa.
Lý Cẩn Du không dám mở mắt, cũng không dám ngẩng đầu. Như vậy ngược lại khiến cảm giác càng thêm rõ rệt, cô có thể cảm nhận được rõ ràng ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ ở trên làn da cô.
Cô rất rõ Sở Bỉnh Văn không chút lo lắng thế nào, ngón tay anh khẽ ấn chỗ đùi cô, lại dùng cả bàn tay phủ lên vuốt ve.
Giống như ác ma đang dụ dỗ tội nhân tham lam, biết cô sớm muộn cũng sẽ cắn câu, sẽ sa đọa, sẽ bán đứng linh hồn trở thành đồ chơi của cơ thể mình, cho nên không chút nóng nảy.
Lý Cẩn Du có thể chịu đựng giới hạn đã đạt đến ranh giới, rốt cuộc nghe được ác ma đắc ý nói nhỏ: “Ngoan, mở chân ra.”
Lý Cẩn Du mất đi tất cả sức chống cự, hai chân của cô giống như không phải là của mình vậy, không kịp chờ đợi mà mở lớn.
Lúc cô ý thức được điều này cám dỗ đến thế nào, đã không kịp nữa rồi, ngón tay anh đã vuốt ve huyệt nhỏ của cô.
Anh dùng ngón tay cắm vào trong, cắm thẳng vào huyệt nhỏ của cô làm nước trào ra. Cuối cùng khi trong miệng cô mơ hồ có tiếng thở dốc không ngừng, anh lấy ra một túi đựng đồ nhỏ, ngón tay kẹp lấy đồ bên trong, sau khi lấy ra nhét vào trong huyệt nhỏ của cô.
“Thứ gì vậy?” Lý Cẩn Du có thể cảm nhận được rõ ràng dị vật, cô co rút huyệt nhỏ, muốn đẩy nó ra.
Sở Bỉnh Văn cười mờ ám, lấy một cái điều khiển từ xa từ trong túi, khẽ nhấn.
Cơ thể Lý Cẩn Du căng thẳng, đồ vật kia ở trong huyệt nhỏ rung lên, truyền ra xúc cảm tê dại. Từng đợt từng đợt khiến cô không có cơ hội nghỉ ngơi.
Cô không khỏi ném tín hiệu cầu cứu cho Sở Bỉnh Văn, giọng nói yếu ớt, “Thầy ơi, dừng một chút...”
Sở Bỉnh Văn nào chịu buông tha cho cô dễ dàng như vậy. Anh không nhưng không dừng lại, ngược lại chuyển tần suất càng cao thêm một chút.
“Đây là trừng phạt em không hỏi kỹ tình hình như nào đã tự ý trả thù.” Sở Bỉnh Văn tới gần, ngậm lấy vành tai cô trong miệng.
Đột nhiên chuyển tần suất lớn khiến Lý Cẩn Du chở run lên, huyệt nhỏ sát ranh giới cao trào, kìm nén từng chút, cô khó nhịn kẹp lấy hai chân, buột miệng rêи ɾỉ ra.
“Ahhh... Cầu xin thầy... Không được...” Hai tay Lý Cẩn Du siết chặt tấm chăn mỏng, lần đầu trải nghiệm sự vui sướиɠ chấn động, kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục không ngừng khiến cô không có cách nào không chế được tìиɧ ɖu͙© của bản thân, cô chỉ có thể mặc cho nó dần dần tăng vọt.
“Tiết ra.” Sở Bỉnh Văn chỉnh tần suất đến cao nhất. “Huhu... Ahhhh --”
Giống như anh ra lệnh, cô cao trào tiết ra.
Lý Cẩn Du muốn cố gắng ngăn chặn tiếng của mình, nhưng vẫn lộ ra tiếng rêи ɾỉ từ trong kẽ răng. Cơ thể của cô sớm bị Sở Bỉnh Văn sờ đến hiểu rõ, tần suất cao nhất đột ngột khiến cô từ huyệt nhỏ tê dại đến đầu ngón tay.
Anh tắt trứng rung, tiếp tục tuyên bố ác mộng của cô. “Cả một ngày hôm nay, ngoan ngoan mang nó.”