Gần Thêm Một Chút

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáu giờ chiều.

Trần Tinh Lạc suôn sẻ đón được Bác Mộ Trì trước cổng tiểu khu nơi Phó Vân Hành.

Hai người có lẽ là lâu không gặp nhau, vừa lên xe, Trần Tinh Lạc đã vội vã nhìn Bác Mộ Trì từ trên xuống dưới, âu yếm vỗ vỗ đầu thiếu nữ: “Sao em gái chị lại gầy đi rồi?”

“Đâu có đâu.” Bác Mộ Trì ôm chầm lấy cô gái, khoác tay làm nũng: “Em vẫn như trước đây mà.”

Nếu nhìn gầy chắc là do nhiều năm chăm chỉ tập thể dục, tỷ lệ mỡ trong cơ thể cô tương đối thấp, cộng thêm dáng người rất mảnh khảnh.

Trần Tinh Lạc lớn hơn Bác Mộ Trì 5 tuổi, là bà chị cả trong nhóm mấy người bọn họ, già đầu thứ hai chính là Phó Vân Hành. Có lẽ cũng vì lý do này mà trông hai người trưởng thành tương đối sớm.

Cô gái nhướng mày, một bộ dáng không muốn nói lý: “Chị không quan tâm, chị bảo em gầy tức là em gầy. Tối nay chị đây đãi khách, em tiện thể ăn nhiều một chút.”

Bác Mộ Trì dở khóc dở cười, giọng điệu mềm mại đáp ứng: “Được nha, chị Tinh Tinh bảo em ăn gì em sẽ ăn nấy, chị bảo em ăn bao nhiêu thì em sẽ ăn bấy nhiêu.”

Trần Tinh Lạc: “…”

Cô ấy thầm nghĩ, thật ra cũng chẳng cần em nghe lời đến vậy.

Lại đây đón Bác Mộ Trì, Trần Tinh Lạc không lái xe của công ty, hai người tiến thẳng đến quán ăn quen thuộc mà trước kia thường xuyên lui tới. Mặc dù toạ lạc ở trung tâm thành phố nhưng nó lại ẩn sâu trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, làm cho thực khách mới đến lần đầu tiên buộc phải phí chút thời gian tìm tìm kiếm kiếm.

Nhưng đám người Bác Mộ Trì là khách quen, rất nhanh đã mò đến bãi đỗ xe phụ cận.

Bước xuống xe, cho dù còn cách cả một đoạn đường xa, Bác Mộ Trì cũng đã ngửi thấy hương thơm phức mà tận trong hẻm thoảng tới.

Cô nắm lấy cánh tay Trần Tinh Lạc, xúc động cảm thán: “Đúng là rượu thơm không sợ ngõ sâu, chúng ta chưa đến nơi mà em đã thấy đói rồi.”

Trần Tinh Lạc bị cô gái làm cho nở nụ cười, khoé môi cong lên: “Chị cũng vậy, không có em ở nhà chị cũng chẳng mấy khi đến đây.”

Đối với những buổi tụ tập với bạn bè, Trần Tinh Lạc luôn luôn chọn những quán ăn không quá xa cơ quan. Sở dĩ cùng Bác Mộ Trì đến đây, là bởi bà chủ nhà hàng này có quan hệ với bố mẹ thiếu nữ, đương nhiên biết cô là một vận động viên, rất chú trọng trong việc ăn uống. Không cần bọn cô nói gia vị nào không thể cho thêm, những món ăn nào không thể ăn, bản thân bà chủ tự khắc ghi nhớ, sẽ lập tức dặn dò đầu bếp.

Biết được thói quen của họ, Bác Mộ Trì cười khanh khách: “Vẫn là chị Tinh Tinh đối tốt với em nhất.”

“Hồi em còn nhỏ cũng nịnh nọt nói như vậy với Phó Vân Hành.” Trần Tinh Lạc liếc cô.

Nhắc đến anh cô ấy mới nhớ tới chuyện mà Bác Mộ Trì đã chia sẻ trên WeChat: “À đúng rồi, em sống ở nhà Phó Vân Hành có thuận tiện không? Có muốn chuyển đến sống cùng chị không?”

Bác Mộ Trì suy nghĩ, “Em thì vẫn tính là tốt, nhưng căn hộ ở đây của anh ấy không rộng lắm, em mà tiếp tục sống ở đó là Phó Vân Hành sẽ còn phải ngủ trên sofa.”

“Nó chịu nhường giường cho em ngủ?” Trần Tinh Lạc ngạc nhiên, “Cũng coi như khá đàn ông.”

Bác Mộ Trì bật cười: “Anh ấy mà không cho em ngủ thì cũng chẳng thể phủ nhận rằng ảnh là nam nhân nha.”

Trần Tinh Lạc nghẹn một ngụm khí, tâm thái tự giác đứng về phía cô: “Chị không quan tâm, cậu ta mà không nhường em giường thì chính là một tên đàn ông không hề phong độ, không hề thân sĩ.”

“…”

Bác Mộ Trì nghe, không nhịn được cười.



Hai người chậm rì rì đi đến nhà hàng, chủ quán – dì Lưu Tuệ nhìn thấy hai bóng dáng lần lượt xuất hiện, bà kinh ngạc một lát rồi nhiệt tình chào đón.

“Đâu Đâu về nước từ khi nào thế? Được nghỉ phải không?”

Bác Mộ Trì mỉm cười: “Dạ, bọn con hàng năm đều có kỳ nghỉ đông.”

Chỉ còn một tuần nữa thôi là đến Tết, sang năm mới cô không có dự định tham gia cuộc thi quốc tế nào, cho nên kỳ nghỉ đến sớm hơn và thời gian cũng nhiều hơn những năm trước.

Lưu Tuệ kinh hỉ không thôi: “Tốt, tốt, tốt, các con vào phòng trước đi, dì đây lập tức bảo phòng bếp mang đồ ăn đến cho hai người.”

“Được ạ.” Bác Mộ Trì hơi nhướng mày, dịu dàng nói: “Vất vả cho dì rồi.”

“Chuyện nên làm mà.”

Họ vẫn thường ngồi trong phòng bao riêng của nhà hàng, nơi có dãy ghế lô chiếm diện tích lớn nhất.

(*) 包厢 (ghế lô):Hai người vừa đặt mông ngồi xuống đã lập tức có vị phục vụ tiến lên rót nước, Bác Mộ Trì cầm cốc uống vài ngụm làm nhuận giọng, cảm giác được cổ họng khát khô dễ chịu hơn một chút.

Cô xoay người nhìn ngó khắp xung quanh, phát hiện nơi này vẫn như trước kia bọn họ thường lui tới, không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Trần Tinh Lạc nhìn bộ dạng tò mò của thiếu nữ, mặt mày cong cong: “Em ngắm thứ gì thế?”

“Xem xem lâu rồi em chưa tới, dì Lưu có trang hoàng thêm đồ vật mới hay không.”

Bác Mộ Trì nói rồi trịnh trọng gật đầu, tự mình đối thoại: “Hiện tại thì đúng là không có.”

Trần Tinh Lạc dở khóc dở cười: “Nghỉ ngơi một chút đi.”

Cô ấy cũng nhấp miệng non nửa cốc nước, lúc này mới hỏi: “Phó Vân Hành không thể tan làm đúng giờ hửm?”

Bác Mộ Trì gật đầu: “Mới vừa nãy anh ấy có gửi cho em một tin nhắn thoại, bảo là trong khoa tiếp đón bệnh nhân mới. Anh ấy muốn cùng tham gia giải phẫu, chắc sẽ không kết thúc sớm được.”

Hơn nữa, bệnh nhân sau khi phẫu thuật cần phải được quan sát phản ứng chặt chẽ. Phó Vân Hành đang là một thực tập sinh nhỏ, mặc dù có thiên phú và tài năng nhưng anh vẫn dành thời gian lưu lại bệnh viện, tích lũy thêm kinh nghiệm.

Trần Tinh Lạc trả lời, chống má thở dài: “Em nói xem sao thằng bé lại chọn học y cơ chứ.”

Rõ ràng trước kia, Phó Vân Hành yêu thích thiết kế.

Mẹ ruột anh và bà ngoại đều là người cùng ngành, trong nhà cũng sở hữu một công ty thiết kế có tiếng. Trước lúc điền đơn nguyện vọng thi đại học, mọi người đều cho rằng anh sẽ theo ngành thiết kế, hoặc chí ít sẽ là quản lý gì gì đó, chẳng ai ngờ anh lại thẳng tay chọn khoa y, khóa học cứ thế kéo dài đến tám năm.

Từ khi ấy Phó Vân Hành gần như lao thân vào giới y học, không có biện pháp thoát ra.

Bác Mộ Trì nghĩ nghĩ: “Có lẽ là do ảnh hưởng từ chú Phó?”

Ba ruột Phó Vân Hành – Phó Ngôn Trí, vẫn luôn là một bác sĩ tim mạch cực kỳ bận rộn.

“Chị lại không nghĩ vậy.”

Trần Tinh Lạc thuận miệng nói: “Có thể thằng bé thấy làm quản lý hay nhà thiết kế quá đơn giản, muốn thử thách bản thân với một công việc yêu cầu cao hơn, cường độ cao hơn chăng.”

Bác Mộ Trì: “…”

Lời này nói ra cũng đúng, cũng không phải không có đạo lý.

Hai người thảo luận chán chê về Phó Vân Hành, chủ đề trò chuyện dần rời đến trên người khác; không cần biết đã bao lâu không gặp, một khi ở cùng nhau khẳng định sẽ không có khoảng cách, không có xa cách. Bất luận là chuyện công việc hay những điều trong cuộc sống, hai cô gái đều có thể “tám” đến vui vẻ.

Từ những người cô gặp thường ngày đến các vị đại minh tinh, Trần Tinh Lạc chia sẻ đủ thứ chuyện phiếm.

“Nhân tiện, em có biết giới điện ảnh gần đây đang rục rịch chuẩn bị ghi hình các bộ phim liên quan đến Thế vận hội mùa đông không?”

Ba mẹ Trần Tinh Lạc trước kia là diễn viên, sau khi giải nghệ mẹ cô ấy lập ra một công ty giải trí. Không biết là do vận khí tốt hay có trù nghệ về khâu quản lý nghệ sĩ, ở trong ngành cũng xây dựng được kha khá danh tiếng.

Tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Trần Tinh Lạc vô cùng có hứng thú đối với ngành sản xuất, một mực đầu quân vào công ty nhà lập đòi làm việc. Chính vì vậy, từ khi còn rất trẻ, cô nàng đã trở thành một producer nổi bần bật trong hàng ngũ đồng nghiệp.

Bác Mộ Trì thật đúng là không biết việc này.

“Sau đó…?”

Cô tò mò: “Có bộ phim truyền hình nào liên quan đến trượt tuyết không?”

“Tất nhiên là có rồi.”

Trần Tinh Lạc nhìn cô, “Chị có thể không ủng hộ sở thích của em sao?”

Nghe thế, Bác Mộ Trì hai mắt sáng ngời: “Vậy là chị đang chuẩn bị một bộ phim lấy chủ đề trượt tuyết?”

Trần Tinh Lạc gật đầu: “Chị đã viết kịch bản sơ thảo, tối về nhà sẽ gửi cho em. Em là vận động viên chuyên nghiệp, giúp chị kiểm tra lại mấy vấn đề liên quan đến khía cạnh chuyên môn nhé.”

Bác Mộ Trì không chút do dự đáp ứng: “Không thành vấn đề.”

Nói xong, thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Trần Tinh Lạc: “Chị đã quyết định dàn cast chưa?”

“Nam chính đã định rồi, là Tần Văn, chắc hẳn em sẽ có chút ấn tượng ha?”

Bác Mộ Trì sửng sốt, mất một lúc mới nhớ tới người này.

Tần Văn là vị diễn viên yêu thích bộ môn trượt tuyết. 3 năm trước đây Bác Mộ Trì vô địch Thế vận hội mùa đông, rất nhiều đại minh tinh trong hai giới thể thao – giải trí cùng cộng đồng mạng vì cô đăng Weibo chúc mừng, mà Tần Văn chính là một trong số đó.

Về sau, Tần Văn cũng tận mặt tham dự các cuộc thi khác xem cô biểu diễn. Anh ta tuy không phải diễn viên đầu tiên nói thích Bác Mộ Trì, nhưng anh ta lại là người hiếm hoi được giang cư mận công nhận rất “xứng đôi vừa lứa”. Hai người tuổi tác chênh lệch không nhiều, cộng thêm vẻ ngoài cũng được tính là điển trai của Tần Văn – đồng thời là nam diễn viên giành giải diễn viên chính xuất sắc nhất, mọi người tự nhiên rất thích ăn đường của couple này.

Bác Mộ Trì mơ hồ nhớ ra cô và Tần Văn còn có tên CP là “Bác Văn Đa Thức”.

(*) Bác Văn Đa Thức: chỉ người học vấn uyên bác, học rộng tài cao, hiểu biết sâu rộng.

Bởi cả hai đều là người có hiểu biết, thông thuộc nhiều sở trường, đầu óc cũng chứa nhiều kiến thức. Cũng bởi vì, cái tên này đọc lên còn rất có văn hoá, khá thuận miệng.

“Có một chút.” Bác Mộ Trì gật đầu: “Anh ấy nhận vai rồi?”

Trần Tinh Lạc gật đầu: “Bên này chị vừa tìm đến muốn nói chuyện, anh ta đã đồng ý.”

Bác Mộ Trì “Vâng” một tiếng: “Thế còn nữ chính thì sao?”

“Vẫn chưa quyết định.”

Trần Tinh Lạc đau đầu: “Diễn viên có khả năng trượt tuyết đã rất ít, có khả năng lợi hại lại càng ít. Đã vậy còn phải tìm người phù hợp với yêu cầu độ tuổi, các giả thiết này kia…Rất khó tìm.”

Bác Mộ Trì hiểu rõ: “Cứ từ từ tìm xem.”

Cô nói: “Nếu không được thì chỉ còn cách để diễn viên từ từ học hỏi mấy vị huấn luyện viên thôi.”

Trần Tinh Lạc cũng có chung suy nghĩ.

“Đến lúc đó rảnh rỗi, em tới thị phạm một chút.”

Bác Mộ Trì nhanh chóng đồng ý: “Được nha.”



Kết thúc bữa tối, trước khi đứng dậy rời đi, Bác Mộ Trì nhớ tới Phó Vân Hành vẫn còn đang làm việc trong bệnh viện, gửi cho anh mấy tin nhắn.

Hỏi anh ca phẫu thuật đã kết thúc chưa, đã ăn gì chưa.

Tuy rằng bây giờ hai người có chút xa cách, nhưng chút cảm tình mong manh yếu ớt tích tụ từ thời thơ ấu vẫn tồn tại.

Vừa kết thúc giải phẫu trở về phòng, Phó Vân Hành lập tức nhận được tin nhắn Bác Mộ Trì đã gửi khoảng 1 phút trước.

Anh khẽ nhướng mày, không ngờ cô còn có tâm tư nhớ tới mình.

Phó Vân Hành: “Xong rồi, chưa ăn.”

Bác Mộ Trì xem tin phản hồi, hiểu ra người này chính là “gõ thêm một chữ cũng lười”.

Cô gái nhỏ nâng mi, cúi đầu đáp lại: “Vậy anh có muốn ăn gì không? Em với chị Tinh Tinh đang ở chỗ dì Lưu, tiện thể mang bữa tối về cho anh.”

Phó Vân Hành: “Không cần.”

Bác Mộ Trì: “Xác định?”

Nếu cô nhớ không lầm, Phó Vân Hành cũng rất thích đến nhà hàng của Lưu Tuệ, khẳng định là vì hương vị nơi đây là không thể chối từ.

Phó Vân Hành: “Ừm.”

Anh vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật, mặc dù rất lâu trước kia đã được mô phỏng qua, cũng từng thực hành nhiều lần trên xác động vật, thế nhưng đến giờ vẫn luôn mất kiểm soát sau khi kết thúc, cái gì cũng ăn không vào.

Nhìn thấy câu trả lời dửng dưng của Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì không cố chấp việc mang cơm cho anh nữa. Cô hỏi cũng hỏi rồi, là do anh không muốn.

“Phó Vân Hành ăn không?” Trần Tinh Lạc vừa trở về từ nhà vệ sinh.

“Anh ấy nói không cần.” Bác Mộ Trì cất điện thoại: “Mình đi thôi.”

Trần Tinh Lạc “Xí” một tiếng, lên án: “Thằng bé càng ngày càng lạnh lùng rồi, đến chúng ta mở miệng mang đồ ăn cho cũng không cần. “

Bác Mộ Trì gật gật đầu, phụ họa theo: “Đúng vậy, so với lúc bé không đáng yêu tẹo nào.”

“…”

Hai người oán giận Phó Vân Hành hồi lâu, rải bước chậm rãi tới bãi đậu xe, lúc này Bác Mộ Trì mới hậu tri hậu giác nhớ ra mẹ nuôi Quý Thanh Ảnh từng nói với cô về “nỗi khó xử” của Phó Vân Hành.

Khi đó thiếu niên vừa mới vào đại học, Bác Mộ Trì đã có chút cảm giác xa cách với anh, chỉ là lúc ấy chưa xa như bây giờ. Quý Thanh Ảnh cùng Trì nữ sĩ thường xuyên gọi video cho cô, thi thoảng sẽ chia sẻ một chút chuyện hàng ngày của Phó Vân Hành, từ chuyện trong nhà cho đến trường học.

Hẳn là vào năm nhất, Phó Vân Hành lần đầu tiên tiếp xúc với giải phẫu học, một tháng gầy đi ít nhất vài cân.

Quý Thanh Ảnh nhìn con trai về nhà sau cả một kỳ học dài đằng đẵng, đau lòng không thôi.

Lúc đầu, bà chỉ đơn giản nghĩ thức ăn mà nhà trường chuẩn bị không vừa miệng, còn hỏi qua Phó Vân Hành có muốn thuê một căn hộ gần trường học hay không, đồng thời thuê thêm dì giúp việc nấu cho anh một ngày đủ ba bữa.

Phó Vân Hành trả lời rằng vấn đề không phải ở đồ ăn, nhưng cụ thể là gì thì với ai anh cũng không mở miệng.

Sau đó, Quý Thanh Ảnh mới biết, hoá ra là do theo học ngành giải phẫu, cả ngày phải chứng kiến cảnh tượng “ghê tởm” ấy nên cho dù cơm đã vào miệng cũng không muốn nuốt. May là về sau có khá khẩm hơn một chút.

Nghĩ đến việc này, Bác Mộ Trì và Trần Tinh Lạc tự giác nhìn nhau: “Có thể nào bởi vì hôm nay anh ấy tham gia giải phẫu, cho nên bây giờ không có khẩu vị?”

“Có khả năng.” Trần Tinh Lạc cân nhắc: “Vậy cứ để nó đói đi…?”

Bác Mộ Trì nghẹn một ngụm, chớp chớp mắt nói: “Không tốt lắm nhỉ.”

Mà dù có nói gì đi chăng nữa, sự thật vẫn là – Phó Vân Hành đã cất công thu nhận cô, còn tốt bụng cho cô căn phòng ngủ rộng rãi kèm theo chiếc giường lớn.

Trần Tinh Lạc nhún vai: “Thế em còn nhớ Phó Vân Hành thích ăn gì không? Mang cho thằng bé mấy món tủ là được?”

“…”

Thấy thần sắc Bác Mộ Trì có vẻ ngượng ngùng, cô ấy kinh ngạc: “Em không biết á?”

“À thì…Dường như không có thứ gì anh ấy đặc biệt thích.” Bác Mộ Trì ăn ngay nói thật: “Em chỉ nhớ lúc nhỏ anh ấy rất hay ăn đồ ngọt.”

Bởi vì Phó Vân Hành luôn luôn tranh giành kẹo với cô.

Sau khi lớn lên, đến thời gian gặp mặt hai người cũng chẳng có, cô đương nhiên không biết bây giờ anh ưa chuộng cái gì.

Hai cô gái đồng thời trầm mặc, Trần Tinh Lạc đột nhiên đưa ra đề xuất: “Vậy mang cho thằng bé mấy món khai vị chua?”

Đôi mắt Bác Mộ Trì sáng lên: “Em cảm thấy có thể.”

Rốt cuộc, bỏ đói một đêm đối với người trưởng thành luôn bận rộn cũng là một loại giày vò.



Kết thúc phẫu thuật, Phó Vân Hành cùng Thúc Chính Dương thảo luận về tình trạng của bệnh nhân.

Nói chuyện xong, Thúc Chính Dương duỗi eo, xoa xoa vai cổ đau nhức: “Đói quá, ra ngoài ăn cơm không?”

Trong khoa còn có nhiều bác sĩ trực ban, nếu không xảy ra tình huống gì khẩn cấp thì có thể tranh thủ chút thời gian đi lấp đầy cái bụng.

”Đàn anh đi đi.” Phó Vân Hành nói: “Em ở lại đây, có việc sẽ gọi cho anh.”

Thúc Chính Dương biết anh ăn không vô, cười cười vỗ bả vai thiếu niên: “Vậy anh gọi cho cậu vài món nhé? Đừng lúc nào cũng không ăn gì cả, thân thể không chịu được đâu.”

Phó Vân Hành biết rõ đạo lý này, anh đang cố gắng từ từ thích ứng, nhưng hôm nay thực sự là không muốn ăn.

“Em hiểu mà.”

Thúc Chính Dương biết anh là người thông minh, không cần nhiều lời: “Được, vậy anh đi với đồng nghiệp khác, có việc cứ ‘ới’ một tiếng là anh về.”

Ra khỏi văn phòng, Thúc Chính Dương vô cùng tự nhiên mời mọc mấy vị y tá cùng đi ăn tối, anh ta đãi khách. Nhấc nốt cái chân khỏi bậc cửa, Thúc Chính Dương ngoái lại nói với nữ y tá: “Lát nữa đừng quên bưng đồ ăn sang cho A Hành.”

Cô y tá gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Thúc Chính Dương: “Cậu ấy không quá muốn ăn uống, mua mấy món khai vị nhẹ là được.”

”Món khai vị không phải rất chua sao?” Y tá nhỏ dựa trên hiểu biết của mình về Phó Vân Hành: “Nhưng bác sĩ Phó ghét nhất là mấy món chua.”

“Như vậy à?”, Thúc Chính Dương không quá chú ý tới sở thích đời thường của thiếu niên, thuận miệng đáp: “Vậy đổi món gì cậu ấy thích.”

Cô y tá trẻ: “Hiểu rồi.”



Nhận được cuộc gọi đến từ Bác Mộ Trì, Phó Vân Hành nói một tiếng với các bác sĩ khác rồi mới bước ra ngoài.

Nửa đêm gió lớn, gió thổi qua cửa viện khiến lòng ta có chút xốn xang, trong thâm tâm có một cảm giác cô đơn khó tả.

Bác Mộ Trì và Trần Tinh Lạc ngồi trong xe đợi vài phút mới nhìn đến Phó Vân Hành chậm bước về phía họ.

Cô gật đầu một cái với Trần Tinh Lạc, nhảy xuống xe với mấy món ăn đã được đóng gói cẩn thận.

“Phó Vân Hành.” Bác Mộ Trì vẫy vẫy tay.

Bóng đèn đường ở cửa viện rất sáng, Phó Vân Hành nương đó thấy được thân ảnh thiếu nữ dưới ngọn đèn.

Đoán chừng là xuống xe vội vàng, cô quên mang khẩu trang, Phó Vân Hành vừa nhấc mi mắt liền chú ý tới một gương mặt minh diễm. Cô gái trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ khiến cho các đường nét ngũ quan thêm phần tinh xảo, thanh tú.

Giờ phút này hàng lông mi đen nhánh cong vυ't, làm anh cầm lòng không được mà ngắm thêm mấy lần.

“Muộn thế này rồi sao em còn đến đây?” Phó Vân Hành tiến lại gần, hỏi.

Bác Mộ Trì chỉ vào chiếc xe đang đậu ở đối diện: “Chị Tinh Tinh mang em đến đây, đưa đồ ăn cho anh.”

Phó Vân Hành ngẩn ra, tiếng nói trầm thấp: “Cảm ơn.”

Anh lại không phải người vô cảm.

Nghe được lời này, đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ khẽ cong lên: “Không có gì.”

Cô đưa túi cho anh: “Biết anh không muốn ăn tối, em đặc biệt chuẩn bị chút món khai vị cho anh, ăn nhiều một chút nha.”

Phó Vân Hành nhận lấy, lập tức nghe ra mùi chua thoang thoảng từ chiếc túi.

Dừng lại một lúc, anh vô thức hỏi: “Em mua gì vậy?”

“Thịt bò nấu canh chua, cá thác lác ngâm chua, rau xào, củ cải muối chua và trứng gà ngâm giấm.” Bác Mộ Trì thuật lại tên của từng món một.

-

-

-

-

-

-

-

Phó Vân Hành: “…”