Đồng Anh phì cười vì sự trẻ con của hắn, cậu trêu chọc:
"Nghe càng giống con trai hơn á, anh muốn đánh dấu chủ quyền hả?"
Ông bố bỉm sữa không hề quan tâm đến cái nhìn trêu chọc của cậu, cực kỳ tự hào nói:
"Chính xác."
Cả ba trò chuyện khá lâu, đến khi bé cưng đói bụng đòi sữa nên Từ Thiên bế bé vào để vυ' nuôi cho uống. Đợi Từ Thiên đi xa Hồ Phi Ân mới hỏi cậu:
"Chồng của em đâu? Không định ra mắt bọn anh hả?"
Đồng Anh nghiêng đầu ngắm nhìn cây cối trong vườn, cậu lơ đãng trả lời:
"Anh ấy chỉ là người làm ăn bình thường thôi ạ, sao có thể vào cung điện được ạ?"
Hồ Phi Ân lại nói:
"Chồng của em đâu phải người ngoài, bảo cậu ta đến đây đi."
Đồng Anh nghe hắn nói vậy, quay đầu nhìn sang, thấy rõ trong mắt người này không có chút ý tứ gì khác mới nhẹ nhàng mỉm cười:
"Nếu anh nói vậy thì khi anh ấy đi làm về kịp em sẽ bảo anh ấy đến đây ạ."
Hồ Phi Ân nhìn cậu, chuyện tai nạn hắn từng nghe qua nên hắn và Từ Thiên lo lắng rất nhiều. Hôm nay thấy cậu tinh thần vui vẻ thả lỏng nên cũng yên tâm phần nào, có vẻ người kia là người khá tốt.
"Khi nào tổ chức hôn lễ nhớ phải báo cho anh."
"Vâng ạ."
Tiệc tối diễn ra là lúc cả Hồ Phi Ân lẫn An Từ Thiên đều khá bận rộn, Đồng Anh không quá quen với loại giao tiếp này nên chỉ đi vòng quanh buổi tiệc rồi ăn nhẹ chút ít. Giữa tiệc thì Đinh Lễ nhắn tin cho cậu báo là đã về nhà, Đồng Anh suy nghĩ một lát rồi nhắn tin bảo hắn đến nhà mình, bảo hắn kêu người làm chuẩn bị lễ phục hoàng gia mặc cho đúng tiêu chuẩn. Sau đó còn kêu tài xế dùng xe nhà cậu đến cung điện, xe nhà cậu có thể vào khu vực cổng mà không bị gác cổng chặn lại. Sau đó Đồng Anh nhờ quản gia cung điện đón Đinh Lễ.
Đợi hơn nửa tiếng quản gia mới báo lại Đinh Lễ đã đến, Đồng Anh chỉnh lại lễ phục gọn gàng để ra gặp hắn, vừa nhìn thấy người đã không thể rời mắt khỏi hắn. Con người Đinh Lễ nho nhã lịch thiệp khí chất cũng dịu dàng như gió xuân, gương mặt thanh tú đẹp đẽ, mặc lễ phục hoàng tộc giống hệt hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.
Nếu cậu là hoàng tử bé thì hắn chính là vương tử, người siêu đẹp trai này chính là chồng của cậu.
Đinh Lễ cười tươi chìa khủy tay chờ cậu khoác lấy, con đường vào cung điện nhưng cậu lại tưởng tượng đây là lễ đường của bọn họ vậy đó.
Đồng Anh bắt đầu có mong muốn tổ chứ hôn lễ cùng với hắn.
Phải mau chóng cho cả thế giới này biết, con người tuyệt vời này đã thuộc về mình thôi.