Ông ta là người chỉ cần kết quả, trên cơ bản không phải người ôn nhu. Cái chết của ông ta, không mang đến đau xót cho bất cứ ai trong Từ trạch.
Em trai Từ Nguyên Lương trường kỳ sống dưới cái bóng của anh trai mình, không chút nào ngoài ý muốn trở thành một gã biếи ŧɦái. Tính cách như vậy, thiên phú không cao, vô luận như thế nào cũng không thể trở thành người như anh trai, người đàn ông này là ngọn núi cao mà từ khi gã sinh ra đã không thể nào vượt qua nổi, gã chán ghét anh mắt anh trai nhìn gã như rác rưởi, điều này khiến nội tâm gã sau khi độc chết anh trai không thể nào được bình an, càng thêm điên cuồng chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về anh trai.
Kể từ khi Từ Nguyên Lương trở thành công thần của Từ trạch, những kẻ có bí mật liềnkhông còn cẩn thận như trước nữa.
Từ Hành đã biết nguyên nhân chân chính cái chết của cha mình, chứng cứ việc mẹ hắn lui tới với người tình bị chú hai nắm giữ, chú hai đã dùng điều này để áp chế cô ta bảo cô ta hạ dược trong canh của cha, hợp mưu độc chết cha hắn.
Từ Hành phun tào với Cố Hề Lịch, hỏi cô: “Vì sao cô một lần ngủ là ngủ mấy tháng?”
Bởi vì cô không có khả năng thật sự ở chỗ này vượt qua mấy năm, lúc cô nhảy vào thời gian là lúc cô ngủ say trong mắt Từ Hành.
Cố Hề Lịch: “Thực ra tôi là tinh linh hoa trong hoa viên nhà cậu biến thành, phải hấp thu đủ ánh nắng mặt trời mới có thể tỉnh lại nói chuyện với cậu.”
Thời gian tỉnh lại tiếp theo, tất cả hoa trong hoa viên Từ trạch đều bị nhổ sạch sẽ, một đóa cũng không chừa.
Không hổ là lĩnh chủ tương lai, tính cách sớm đã vặn vẹo như bánh quai chèo, khiến người ta không tài nào cảm thấy hắn đáng yêu, sống chung với một người như vậy, là một chuyện vô cùng đáng sợ. Đáng tiếc hiện tại đang ở vào vị trí bị Cố Hề Lịch áp chế toàn diện, Từ Hành không có biện pháp với cô, thậm chí bị chọc tức đến suýt khóc, ngẫm lại tương lai hắn tà mị cuồng quyến cỡ nào, liền mười phần sảng khoái.
Từ Nguyên Lương cũng là như thế, nắm giữ sản nghiệp Từ gia, dọn vào phòng ngủ của anh trai, bá chiếm vợ của anh trai…… Những cái này còn chưa đủ, gã đem tầm mắt dời lên phía người cháu trai đang dần dần lớn lên. Những ngày lành của Từ Hành không kéo dài được bao lâu, thực ra nghĩ lại đoạn thời gian này cũng không tính là ngày lành, bởi vì cha qua đời nên hắn chưa đi học lại, đến bây giờ cũng không thể trở về học đường, ở trong nhà cơ bản là bị mọi người làm lơ, có đôi khi cả ngày cũng không có người nói với hắn một câu.
Ngày tháng khổ nạn đã đến, Từ Nguyên Lương bắt đầu giống như anh trai dạy dỗ cháu trai, nếu cháu trai không đạt được yêu cầu của mình, gã sẽ hung hăng trừng phạt hắn.
Từ Nguyên Lương có hứng thú với Từ Hành, chỉ bởi vì Từ Hành là con của anh trai, có được tất cả của anh trai, khiến gã đạt tới tột đỉnh vui sướиɠ. Gã không có khả năng quản lý công ty, bên ngoài vẫn luôn vấp phải trắc trở, đối đãi với Từ Hành liền càng thêm quá mức. Sau đó cho dù Từ Hành đạt tới yêu cầu của mình, gã cũng hoàn toàn không cao hứng, ngược lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng tự trọng của gã, dựa vào cái gì con của anh trai còn ưu tú hơn cả gã, vĩnh viễn không thể vượt qua được rào cản tâm lý, càng thêm hóa rồ.
Dù sao người trong Từ trạch đều phụ thuộc vào gã, cho dù gã có quá mức thế nào cũng sẽ không có chuyện gì.
Một câu tổng kết, người Từ gia tất cả đều là kẻ điên.
Đại phu nhân biết những việc này, rõ ràng biết cảnh ngộ của con trai, nhưng cô ta không chút quan tâm. Không chỉ là con trai cả, ngay cả chuyện của con trai thứ hai cô ta cũng không quản, cả ngày thích nghe những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, trải qua tháng ngày làm thái thái giàu sang, quan hệ chị em dâu cũng phi thường bình thường.
Cũng may Nhị phu nhân được sinh ra trong dòng dõi thư hương, khiêm tốn có lễ, cũng có thể ở chung được. Đối với hành vi của chồng, đối với cảnh ngộ của cháu trai, cô ta chỉ coi như không nhìn thấy, không nghe thấy.
Bọn hạ nhân từ trong tay Từ Nguyên Lương kiếm được không ít tiền, xem ở phân lượng tiền cũng không muốn can thiệp vào chuyện nhà của chủ nhân, đặc biệt có kẻ giống như dì Bạch không thích Từ Hành, còn sẽ trợ Trụ vi ngược.
Vô tri vô giác dần dần thay đổi, Từ Nguyên Lương không còn kiêng kị.
Từ Hành: “Tôi thấy chú hai điên điên khùng khùng, ánh mắt nhìn người khác đặc biệt kỳ quái.”
Cố Hề Lịch: “Gã ta là một tai họa, hôm nay cậu mới biết sao?”
Từ Hành: “Gã ta bảo tôi gọi gã là ba!”
Cố Hề Lịch: “Con người có khi phải cúi đầu trước thực tế, ông ta bảo cậu kêu cậu cứ kêu. Ngoài miệng gọi ba, trong lòng cậu gọi ông ta là rùa đen vương bát đản cũng được, vả lại bây giờ ông ta cũng coi như là nửa cái cha kế của cậu, kêu ba cậu lại không lỗ.”
Từ Hành: “……”
Từ Hành thất bại, bởi vì mình cố ý bán thảm không nhận được chút đồng tình nào từ bà tiên đỡ đầu, cho dù hắn thật sự rất thảm. Phẫn uất kéo chăn lên, mắt trông mong nhìn chằm chằm cô: “Hôm nay cô có chuyện xưa muốn kể không?”
Cố Hề Lịch: “《 Phong Thần bảng 》 xem qua chưa? Tôi kể cậu nghe chuyện Tỷ Can moi tim.”
Từ Hành lắp bắp kháng nghị: “Huyết tinh như thế tôi nghe không thích hợp đi?”
Cố Hề Lịch ý vị thâm trường liếc hắn một cái, nghĩ thầm những chuyện lộn xộn sau này anh làm còn huyết tinh hơn một ngàn lần.
Cố Hề Lịch: “Cậu tưởng mình còn nhỏ lắm sao?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, dựa theo kết quả cuối cùng của tất cả các cuộc tranh chấp, vĩnh viễn là Cố Hề Lịch thắng lợi.
Từ Hành đột nhiên cảm thán: “Nếu không có cô, tôi thật không biết phải trải qua ngày tháng này thế nào đây.”
Cố Hề Lịch: “Còn không phải bảo cậu …… Hảo hảo nghe kể chuyện sao? Ai! Thật hâm mộ cậu có tôi bên cạnh, có vẻ cậu cũng không giống người chỉ có hai bàn tay trắng.”
Từ Hành không cao hứng: “Cho dù cô thực ra chả được cái mọe gì!”
Cố Hề Lịch tự hào: “Dù không tác dụng thực tế nhưng thắng ở tinh thần.”
Thiếu niên Từ Hành hít sâu hai hơi: “Cô vẫn là kể chuyện đi! Tôi tức tới đau não.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nói thật? Bóng ma thờ thơ ấu? Hề Lịch
Từ Hành: Muốn chơi chết cô ta!
Từ Hành: Rất muốn chơi chết cô ta!
Từ Hành: Ta nhất định phải chơi chết cô ta!
Từ Hành: Mẹ nó, chơi không chết cô ta!
Tiểu Cố này nếu chơi game Otome, đánh ra kết cục nhất định là bad end.