Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ

Chương 17: Cổ Trạch

Hoa Mông hoài nghi bản thân mình hoa mắt, bởi vì ông ta nhìn thấy nữ quỷ cư nhiên bị chọc tức đến phát run. Trước nay chỉ thấy mọi người run rẩy trước mặt vong linh …… Trong nháy mắt ông ta hoài nghi liệu có phải kiến thức của mình quá ít hay không, chứ không phải là thao tác của đại tiểu thư quá phong tao đi!

Cố Hề Lịch quay đầu hỏi Hoa Mông: “Cháu có thể đập vỡ tấm gương này được không?”

Nữ quỷ…… Nữ quỷ tức giận đến chảy xuống hai hàng huyết lệ.

Xem bộ dáng này là có thể đập, Cố Hề Lịch sớm đã có ý này, đập gương đơn giản có hai loại khả năng, một là chơi chết nữ quỷ, một loại khác chính là nữ quỷ có thể bò ra khỏi gương, tự do hại người. Rốt cuộc là loại nào, không cần hành động nghiệm chứng, chỉ cần ngôn ngữ nghiệm chứng.

Nữ quỷ trong gương là quỷ quái duy nhất mà cô gặp cho đến bây giờ có thể giao tiếp bình thường, đại khái thành quỷ đều tương đối cảm xúc hóa, có vẻ nó còn có chút ngốc bạch ngọt.

Thử một lần liền ra.

Hoa Mông: “Ai làm?”

Cố Hề Lịch: “Để cháu, cháu còn ba mạng.”

Những người khác đều rời khỏi phòng tắm, nhưng không đóng cửa lại. Cố Hề Lịch tìm một cây gậy bóng chày, phang vào gương, nhưng lại chỉ đập ra được một vết nứt, lần thứ hai cô nghiến răng, mặt đỏ bừng, đập “Choang” mặt gương vỡ vụn khắp nơi.

Cố Hề Lịch: “Mọi người mau đến xem!”

Mọi người đều thò người vào, bên trong gương có một thông đạo tối om như mực, Hoa Mông chiếu đèn vào, bên trong chỉ có thể bò bằng bốn chân, hẹp đến nỗi chỉ cho phép một người bò qua. Thông đạo đại khái dài cỡ 3 mét, cuối thông đạo có một người ngồi dưới đất cầm một chiếc hộp màu trắng bạc, gần như dùng toàn bộ cơ thể bao lấy cái hộp, không thấy rõ mặt.

Nếu không có gì bất ngờ, cái hộp này chính là tủ sắt bọn họ muốn tìm.

Hoa Mông quan sát hơn nửa ngày: “Làn da trắng xanh, hẳn là người chết.”

Sau khi đập vỡ gương, người chết này vẫn không nhúc nhích, Hoa Mông nhìn về phía Cố Hề Lịch.

“Tôi không vào đâu!”

Cố Hề Lịch co rúm lại: “Không muốn, thật dọa người, tôi không dám vào.”

Một người chơi nam cũng vô thức liếc nhìn Cố Hề Lịch liền có chút xấu hổ, bảo một người chơi mới lại còn là nữ đi cướp đồ trong tay người chết, xác thật có điểm khó xử cô nương nhà người ta. Cuối cùng ba người đàn ông chơi oản tù tì, Lý Khả vốn muốn nói ông ta béo, không thích hợp làm nhiệm vụ này, nhưng không ai để ý đến ông ta, cuối cùng thật đúng là Lý Khả thua.

Thở dài một hơi, gã đàn ông béo mang khuôn mặt khóc tang dưới sự trợ giúp của hai người bọn Hoa Mông, bò vào trong thông đạo. Thân hình mập mạp của ông ta lấp kín lối đi, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong. Thành thật mà nói, động tác bò của ông ta có chút buồn cười, nhưng vào giờ phút này không ai cười nổi.

Ông ta chậm chạp bò vào bên trong, trong một nơi chật hẹp như thế này, hoàn toàn không thể phát huy được sự linh hoạt của ông ta. Người nhìn bên ngoài đều có chút sốt ruột. Thật khó khăn bò được vào trong, ông ta lại ngừng lại, không biết là đang làm gì, thân thể lắc trái ngã phải, như là đang đánh nhau ở bên trong, cẳng chân không ngừng đá ra ngoài.

Trong lúc này không ai dám nói chuyện, toàn bộ quá trình chỉ truyền ra những tiếng động rất nhỏ. Ước chừng qua vài phút, Lý Khả lấy tốc độ cực nhanh rút lui, bởi vì bên trong quá hẹp không thể xoay người, nên động tác bò ra ngoài lại càng buồn cười hơn.

Bò đến bên rìa, hai người đàn ông hỗ trợ kéo ông ta ra ngoài. Chỉ thấy ông ta thở hồng hộc, có một vòng đỏ trên cổ, rõ ràng là bị bóp. Trên mặt còn có hai vết máu kéo dài từ sau tai đến khóe miệng.

Đưa hộp cho Hoa Mông, Lý Khả phun ra một búng máu, không chờ người hỏi liền chủ động nói: “Tôi bò vào lấy tủ sắt, nó đột nhiên chộp lấy tôi……”

Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kinh khủng lúc ấy.

Cô gái người mới vô cùng khẩn trương, lỡ lời hỏi: “Vậy sao ông không lên tiếng?”

Lý Khả âm dương quái khí liếc cô ta một cái: “Tôi lên tiếng làm gì?!”

Đây là trong lòng đè nén lửa giận, thế nên không giả bộ nữa. Thái độ này không đủ ôn hòa với người mới, cho nên nói trong Lĩnh Vực Vong Linh là giả vờ không được bao lâu, cảm xúc sắp hỏng bét còn để ý thiết lập nhân vật làm gì.

Toàn bộ quá trình Lý Khả không phát ra tiếng động, nhưng ông ta không phát ra tiếng mới là lựa chọn tốt nhất. Ai biết ông ta có thể bị phán định gây ra âm thanh quá lớn, kích phát trừng phạt tử vong hay không. Liền tính ông ta lên tiếng kêu cứu thì có thể thế nào, đường hầm này hẹp như vậy, liền tính là có người chịu hỗ trợ, bò vào cũng sẽ chặn đường rút lui của ông ta, căn bản vô ích.

Cố Hề Lịch nhìn thoáng qua thông đạo, cô đoán không sai, ôm cái hộp quả nhiên là thi thể của nữ quỷ trong gương. Hiện tại nó đang nằm trên mặt đất, phần cổ vặn xoắn tới mức người thường không thể đạt tới, như thể xương cốt đều bị nghiền nát từng tấc một, xụi lơ trên mặt đất như một đống bùn. Thế nên mặt nó có thể lật ra ngoài, nửa khuôn mặt thối rữa có thể để người bên ngoài nhìn rõ ràng, nó cũng có thể nhìn rõ người bên ngoài, cặp mắt tối om kia nhìn chằm chằm vào Lý Khả, giống như đang lẳng lặng lắng nghe công tích vĩ đại ông ta vừa mới cùng mình vật lộn.

Lý Khả không quay đầu lại nhìn một cái, vẫn còn đang oán giận ban nãy mình gặp nguy hiểm đến tính mạng, rất khó chạy thoát.

Một màn này khiến Cố Hề Lịch có dự cảm không lành. Nếu tủ sắt đã lấy được, cô đề nghị mọi người rời khỏi phòng.