Editor: Bao Tô Bà
Một thân ảnh bước từ cửa vào, trong đại sảnh, mọi người vốn đang ngầm nghị luận nay thanh âm bàn tán càng ồn ào hơn.
“Sao cô ta lại tới đây?”
“Còn vì sao nữa? Chắc chắn là không cam lòng rồi.”
“Nếu biết vị hôn phu tìm một người phụ nữ làm thế thân của mình, kết quả lại đem lòng yêu luôn cô ta thật thì tôi cũng sẽ không cam lòng.”
“Chờ xem kịch vui đi, hôm nay chắc sẽ náo nhiệt lắm đây.”
***
Mọi người trò chuyện dăm ba câu, ánh mắt tất cả đều đặt lên người cô gái mới vừa bước vào. Cô gái đó mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen lộ vai, làm nổi bật nước da trắng như tuyết và xương quai xanh mỹ lệ như ẩn như hiện. Theo mỗi bước chân của cô, làn váy đong đưa, cặp chân trắng nõn mê người lấp ló dưới làn váy đen không tiếng động dụ hoặc.
Mái tóc đen dài của cô xoã tung, bên tai rủ xuống vài sợi tóc mái hơi uốn xoăn, trang điểm tinh xảo, môi đỏ hơi cong theo thói quen, khí chất cao quý ưu nhã nói không nên lời.
Không có gì để bàn cãi, cô thật sự là một mỹ nhân, cũng khó trách lúc trước biết cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn tổng giám đốc của tập đoàn Tống thị sẽ suy sụp một khoảng thời gian dài như vậy, còn tìm cho bản thân một phương pháp tối ưu là tìm một thế thân tới an ủi chính mình. Nào ngờ, mới hai năm sau người được cho là đã chết lại quay trở về, nhưng cố tình hiện tại vị Tống tổng này đã phát hiện ra thế thân mới là chân ái của mình.
Tiểu thư Tống gia đang chiêu đãi khách khứa liếc mắt trông thấy cô gái mới bước vào, bèn vội vã cuống quít đi qua ngăn người lại, vừa xấu hổ, vừa lo lắng nói: “Chị Bạch, đã lâu không gặp, chúng ta tìm một chỗ nào đó tâm sự đi.”
Tâm sự cái gì, chẳng qua là Tống Dao sợ cô sẽ quấy rối tiệc đính hôn của anh trai cô ấy, khiến Tống gia trở thành đề tài trong lúc người khác buôn chuyện mà thôi.
Đúng vậy, hôm nay là buổi tiệc đính hôn của Tống Trình và Lạc Tô Tô. Cho dù một tháng trước Tống Trình biết được sự thật rằng vị hôn thê năm đó mình từng yêu sâu đậm vẫn còn sống thì hiện tại anh ta vẫn lựa chọn đính hôn với Lạc Tô Tô.
Đơn giản là vì không lâu trước đây thế thân Lạc Tô Tô biết bản thân cuối cùng cũng có thể rút lui được rồi, cô ta rời đi khiến Tống Trình ý thức được bản thân thật sự đã yêu Lạc Tô Tô. Thế nên anh ta ngàn dặm truy thê, theo đuổi rồi đưa người trở về.
Đáy lòng Tống Dao rất sốt sắng, dẫu gì cô ấy đã từng tiếp xúc với vị hôn thê của anh trai một khoảng thời gian, cô ấy biết tính tình của vị Bạch đại tiểu thư này không tốt cỡ nào.
Bạch Trà, một người luôn làm theo ý mình, khi khó chịu sẽ khiến mọi người càng khó chịu hơn.
Người phụ nữ xinh đẹp vươn tay xoa đầu Tống Dao, khuôn mặt xinh đẹp đến mức tuyệt trần hiện ra ý cười nhè nhẹ, đẹp không gì sánh bằng, cô dịu dàng nói: “Ngoan, chuyện của người lớn, trẻ con đừng nên chen vào, Dao Dao, đừng chắn đường chị.”
Tống Dao đã mười chín tuổi đưa tay ôm lấy trái tim đang thình thịch loạn nhịp trong ngực, cô ấy ngu si “dạ” một tiếng, rồi dịch sang bên cạnh một bước, mắt thấy Bạch Trà dẫm lên giày cao gót đi qua mình, cô ấy mới bỗng chốc phục hồi tinh thần, lập tức dậm chân.
Xong rồi!
Thế mà cô ấy lại bị sắc đẹp hại nước hại dân của Bạch Trà mê hoặc!
Bạch Trà đi thẳng đến phía trước, người xung quanh tự giác tránh ra tạo thành một con đường cho cô. Tuy người đến tham dự tiệc đính hôn đều muốn bắt quan hệ với Tống Trình nhưng bọn họ cũng không dám đắc tội Bạch gia. Huống chi, có kịch vui để xem, dù hôm nay bọn họ không leo lên được Tống Trình của nhà họ Tống thì cũng xem như không lỗ.
Trong sảnh, một người đàn ông vô cùng khôi ngô đang đứng đó, tây trang màu đen phác họa ra dáng người thon dài của anh ta, dung nhan hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ cũng đủ khiến hầu hết phụ nữ ở đây phát cuồng.
Tống Trình ngồi ở vị trí cao lâu ngày đã sinh ra một loại khí thế không giận tự uy. Anh ta có thứ khiến phụ nữ muốn nhào đến như xua vịt, nhưng chẳng có người phụ nữ nào dám thật sự làm càn tới gần anh ta. Đơn giản là vì tính tình anh ta lạnh nhạt, bất cận nhân tình, ngoại trừ người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta hiện tại có thể khiến anh ta toát lên thần sắc ôn nhu hiếm có, những người khác vọng tưởng tới gần chỉ có thể chịu tổn thương do giá rét của anh ta mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tô Tô và Bạch Trà chính thức gặp mặt. Đương nhiên, rất lâu trước đây cô ta đã nghe nói đến tên của Bạch Trà, cô là đại tiểu thư của Bạch gia, là vị hôn thê của Tống Trình, lớn lên xinh đẹp, gia thế cực tốt. Quả đúng là con cưng của ông trời.
Có không ít người thầm bàn tán sau lưng, nói Lạc Tô Tô vận khí tốt, có gương mặt có bốn năm phần tương tự với Bạch Trà nên mới nhận được sự ưu ái của Tống Trình.
Lạc Tô Tô vốn cũng cảm thấy làm thế thân không có gì không tốt, Tống Trình sẽ cho cô ta tiền, sẽ cung cấp tài nguyên cho cô ta ở giới giải trí, bọn họ chỉ đơn giản giống như quan hệ của người thuê và kẻ được thuê mà thôi. Lạc Tô Tô hiểu rất rõ mối quan hệ này, thế nên khi biết được Bạch Trà trở về, cô ta cảm thấy bản thân có thể xuống sân khấu được rồi.