Vẻ mặt của Phương Mãn thoạt trông khá thành thật, nhưng giọng điệu thì như xỉa đểu, Khổng Khuyết không phân biệt được cảm xúc của gã nên chỉ dửng dưng đáp lại như trong phim: “Bình thân.”
Phương Mãn thoắt đứng hình trước khí chất quân vương khó giải thích nổi của Khổng Khuyết: “… Ha, tạ ơn chủ tịch.”
Trước đây, gã luôn nghĩ Khổng Khuyết giống một tên bạo quân cao cao tại thượng đếch coi ai ra gì, lấy tiền mua quyền, thích gì làm nấy, biếи ŧɦái ngang ngược. Giờ nghĩ kỹ lại mới thấy kiểu cao cao tại thượng của Khổng Khuyết không phải là vì hắn giàu, mà do hắn luôn nhìn thế giới này bằng con mắt của người ngoài cuộc.
Nghĩ vầy xong, Phương Mãn tức khắc cảm thấy bộ đồ phẳng phiu không dính một hạt bụi của Khổng Khuyết ngứa cả mắt.
Khổng Khuyết cười nói: “Đi thôi, chuyên cơ đang đợi.”
Phương Mãn: “Đi đâu?”
“Luân Đôn.”
Phương Mãn sờ sống mũi, ôm bình giữ nhiệt trông hoang mang ghê: “Đi luôn hở? Không cần lấy hành lý hở?”
Phương Mãn vừa buột miệng hỏi đã nhận ra ngay câu hỏi rõ ngớ ngẩn, chủ tịch Khuyết thì cần quái gì phải tự xách hành lý. Sáng sớm Lý Bí đến chắc là để phục vụ ông tổng này rồi. Về phần đi Luân Đôn à, gã đã quen với cuộc sống nay đây mai đó, nên nấu Khổng Khuyết không bắt hắn giảm cân thì đi sang Anh du hí cũng hay ho ra phết, thế là bèn xua tay, sảng khoái nói: “Ok, lên đường.”
Khổng Khuyết khẽ ừm, vừa cất bước tính đi, Phương Mãn lại hô toáng lên: “Ấy từ đã Khuyết er.”
Khổng Khuyết ngoái lại, cười hỏi: “Sao vậy?”
Phương Mãn xoa xoa tay, nói vẻ thích thú: “Cậu xem nè, trời trong mây trắng đẹp như này, mình cùng lăn trên cỏ đi.”
Khổng Khuyết: “…”
Lăn trên cỏ trong tưởng tượng của Phương Mãn nó là như này: Trời xanh xanh ngát xanh, gió tung tăng trên lá xanh, hai anh giai trông rất tươi xinh, nằm chơi trên thảm cỏ xanh biêng biếc, tâm sự đủ thứ từ lãng mạn cho đến triết lý nhân sinh. Ôi tuyệt vời làm sao, như thiếu niên đương tuổi xuân mơn mởn.
Còn “lăn trên cỏ trong tưởng tượng của Phương Mãn” được Khổng Khuyết định nghĩa theo kho kiến
thức của mình nó là như vầy: Gay video: Trai đè trai trên bãi cỏ lộ thiên.
Khổng Khuyết sửa sang cà vạt, nở một nụ cười biếи ŧɦái không mất đi vẻ phong độ: “Được.”
Nói rồi, Khổng Khuyết nghiêng đầu liếc Kiền Thiên Ý và Long Đông Cường. Kiền Thiên Ý đang nằm trên cỏ, Long Đông Cường thì đứng bên cạnh cậu ta, và cả hai đang ngó lom lom hắn và Phương Mãn.
Khổng Khuyết nhẹ nhàng hỏi: “Anh đi được bao nhiêu mét rồi?”
Kiền Thiên Ý: “…”
Khát vọng sinh tồn mãnh liệt đã giúp Kiền Thiên Ý vùng dậy khỏi bãi cỏ. Nếu đi kèm với nhạc nền giật gân, thì cảnh này sẽ không khác gì cảnh quay phép màu của nền y học: “Đông – Đông, đỡ – em – dậy, em – còn – đi – được.”
Kiền Thiên Ý và Long Đông Cường còn chưa đi xa, Khổng Khuyết đã bất ngờ nhảy bổ vào lòng Phương Mãn. May là Phương Mãn to hơn Khổng Khuyết nhiều chứ không thì ngã ngửa. Gã bấm eo thon của Khổng Khuyết, hãi hồn nói: “Làm gì đấy!”
Khổng Khuyết liếʍ môi, “Lăn trên cỏ.”
“Lăn cỏ của cậu đây hả?!” Phương Mãn muốn kéo Khổng Khuyết xuống, song đếch ngờ tới tên Khổng Khuyết thần kinh này vứt hết liêm sỉ kẹp chặt hông gã, dính vào người gã kéo không xuống, bứt không ra.
Tất cả là do bụng mỡ, chứ thử còn tám múi như xưa xem Khổng Khuyết kẹp được không?
Hai người dính chặt nhau ngã xuống bãi cỏ. Trời xanh, mây trắng và cỏ xanh trong tầm mắt quyện hòa vào nhau như pha màu sơn, xoa đi những mảng màu làm người ta hoa mắt. Ngọn cỏ xuyên qua vải mềm chọc vào lưng Phương Mãn ngưa ngứa, Khổng Khuyết bên trên liếʍ cổ gã càng khiến gã thêm ngứa.
Phương Mãn đè người Khổng Khuyết, túm chặt bàn tay đang xoa nắn khắp nơi trên người gã: “… Cái đinh công mệnh. Lăn mà anh mày nói không phải là lăn này đâu nhé. Tư tưởng giác ngộ của chú em còn dùng được không đấy???”
Khổng Khuyết ưỡn người lên, lý luận rất chi là chặt chẽ: “Lăn trong lăn cỏ và lăn trong lăn giường không phải là một à? Nét chữ y hệt mà.”
Phương Mãn: “…”
Mắt Khổng Khuyết hơi ửng đỏ, khàn giọng nói: “Phương Mãn, sáng nay làm gì trong phòng tắm, làm lại lần nữa đi.”
Phương Mãn: “…”
Trên thảm cỏ xanh xanh, hai anh giai “tuốt súng”, Phương Mãn chỉ chớm nghĩ đến thôi đã muốn ngất, vội vàng nói: “Trông túi anh có sô-cô-la! Tuốt súng và sô-cô-la, chỉ được chọn một trong hai!”
Sự chú ý của Khổng Khuyết đã va vào ba chữ sô-cô-la, “… Sô-cô-la bị tôi đá đi rồi.”
Phương Mãn hơi nhổm lên: “Anh có hai viên lận cơ, một viên bị cậu đá, một viên trong túi.”
Khổng Khuyết chỉnh lại kính, tự nhiên có phần lưỡng lự.
Phương Mãn nói: “Khuyết er à giờ cưng chọn sô-cô-la mới không bị lỗ, vì giờ anh không được, không cửng được.”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn vỗ bụng mấy cái, ỷ Khổng Khuyết không rành mấy cái này mà bốc phét: “Anh nói chú này, đến tầm tuổi của anh mà mỗi ngày một lần, một lần ba phút là khá lắm rồi đấy.”
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết nhớ sô-cô-la thường tượng trưng cho tình yêu. Hắn vẫn luôn không hiểu một thứ đen sì sì như này thì có liên quan gì đến tình yêu mà mẹ hắn nói, có lẽ hôm nay hắn sẽ biết câu trả lời.
“Tôi chọn sô-cô-la.”
Phương Mãn: Cảm ơn sô-cô-la đã bảo vệ phẩm giá của anh!
Phương Mãn moi viên sô-cô-la trong túi ra, cắn mở giấy gói, hú tiếng rồi ngoạm lấy môi Khổng Khuyết.
Khoảnh khắc ấy Khổng Khuyết đã ngửi được rất nhiều mùi vị. Mùi của Phương Mãn tựa giọt sương mai đọng trong lá sen, mùi của cỏ như làn gió thoảng lửng lơ, còn hương vị trong miệng là ngọt, hồng phấn, và một hương vị mà hắn chưa từng biết đến, ấy là màu xanh, tựa sóng biển xô trào nơi biển khơi mênh mông.
Đó là gì?
Sô-cô-la tan nhanh hơn kẹo, Khổng Khuyết liếʍ môi, hương vang đỏ trên người tỏa dìu dịu xa xăm.
“Ngoài ngọt ra, còn một vị nữa.” Khổng Khuyết nhìn Phương Mãn, đôi mắt đen tuyền phản chiếu những gợn mây trắng bồng bềnh, “Là gì?”
Phương Mãn đáp: “Chắc là đắng.”
Phương Mãn đứng dậy, Khổng Khuyết hãy còn nằm trên cỏ. Quần áo của hắn đã xộc xệch như gã mong muốn, cà vạt cũng bị kéo lệch, trông giống gã mới vừa “thịt” Khổng Khuyết xong.
Nhưng Khổng Khuyết dường như chẳng hề quan tâm, hắn đang nghĩ tại sao sô-cô-la lại vừa ngọt vừa đắng.
Chẳng lẽ tình yêu là vừa ngọt vừa đắng ư?