Lý Bí làm thư ký cho Khổng Khuyết tính đến nay là bốn năm, đã xử lý không biết bao nhiêu thành viên trong nhóm người thay thế Ánh Trăng Sáng, ấy nhưng anh chưa từng gặp trường hợp nào giống Phương Mãn cả. Ăn cá trích đóng hộp cưỡng hôn Khổng Khuyết xong mà vẫn sống sót một cách thần kỳ. Tiếp theo là đốt khách sạn, chĩa súng vào đầu Khổng Khuyết rồi bỏ trốn suốt đêm. Chạy thì chạy đi, đằng này mấy tháng sau vác thân hình một tạ ngông ngênh quay lại, và giờ một bước lên trời được ngủ chung giường với Khổng Khuyết.
Vợ nhỏ xinh xắn của chủ tịch nhà khác thì vác bầu chạy, lúc về mang theo một cặp song sinh kháu khỉnh dễ thương. Còn vợ nhỏ nhà này thì vác chó chạy, lúc về mang theo một đôi “nọng cằm”!
Lý Bí trộm liêng liếc, thấy Phương Mãn đang vùi đầu hút mì, hai má phồng lên nhai. Không biết có phải do vấn đề khí chất không, mà gã ăn mỗi tô mì đơn giản trông phê pha thỏa mãn cứ như ăn sơn hào hải vị, khiến Lý Bí trông mà thèm.
Như thể chỉ trong nháy mắt, Phương Mãn đã chén sạch tô mì, đổ vật ra lưng ghế. Phương Mãn xoa bụng rồi chép miệng, thở dài nói: “Haizzz, phê, mỗi tội sốt đậu tương không ấn tượng lắm.”
Lý Bí nghĩ thầm, chê mà vẫn ngốn như hạm, song ngoài mặt vẫn phải khiêm tốn dỗ ngọt ông lớn này: “Nghe ngài Phương nói thì có vẻ đã nghiên cứu qua lĩnh vực này?”
“Chưa đến mức nghiên cứu.” Phương Mãn cơm no rượu say chỉ muốn đi dạo một lát, nhưng Khổng Khuyết không có ở đây nên gã quyết định đơn giản hóa bài tập tay chân thành vận động mồm, bắt đầu xàm xí: “Mì sốt tương ấy à, mỗi người mỗi vị, nhưng ngon nhất là tự tay mình làm. Tương đậu vàng và tương ngọt luôn là đôi bạn cùng tiến, bốn vàng một ngọt, tuyệt không dùng nước, mà phải dùng rượu Cổ Việt Long Sơn, không thì rượu Thiệu Hưng cũng được. Sau đó chưng 30 phút rồi mới đem đi chiên ngập dầu.”
“Thịt, rất quan trọng. Thịt ba chỉ thái hạt lựu; hành, gừng, tỏi, nếu không thích có thể bỏ qua, nhưng phải thêm nhiều dầu. Xào đến khi thịt săn lại vàng ươm thì vặn lửa to, sau đấy đổ nước sốt vào đảo đều tay, rồi bắc xuống đổ ra bát. Thịt ba rọi quyện sốt tương đen được bọc trong lớp váng mỡ béo ngậy, chậc chậc. Đừng sợ, đảm bảo ngài không béo lên được đâu.”
Lý Bí: “…”
“Mà linh hồn của món này là nằm ở những nguyên liệu bình thường cơ. Hây, ban nãy anh cho tôi thêm hải sâm, bào ngư, nhân sâm, tôi rất cảm ơn anh, đúng là tôi đang cần bồi bổ. Nhưng bình thường thì không phải thế, mà cho bắp cải thái nhỏ, dưa chuột thái sợi hoặc giá đỗ, thích ăn gì thêm nấy, nhưng nhất định lúc ăn là phải thủ sẵn quả dưa chuột, hút một đũa mì ngoạm thêm miếng dưa, úi ta nói, chỉ có nhức cái nách.”
Lý Bí còn chưa kịp thấy Phương Mãn há mồm đã thấy chữ như làn khói trắng chui ra khỏi môi gã, vừa nghe đã choáng não, vô tình buột miệng thốt ra lời trong lòng: “Giờ tôi hiểu thân hình một tạ của ngài từ đâu mà ra rồi.”
Phương Mãn: “…”
Vừa dứt câu Lý Bí đã biết mình lỡ lời, sợ Phương Mãn sẽ đi mách lẻo với Khổng Khuyết, thấp thỏm lấy khăn tay nhỏ ra chấm mồ hôi.
Phương Mãn rơi vào trầm tư, nhớ đến bắp ngô và nụ cười mê hoặc của Khổng Khuyết, bèn vỗ bụng mình nói: “Thôi tôi đi thể dục tí đây, anh Bí…”
Lý Bí giơ khăn tay chấm mồ hôi: “Xin lỗi, tôi không nên đánh giá ngài như vậy…”
“Ui dào cái chuyện tầm phào ấy anh căng thẳng làm gì, anh cứu tôi biết bao lần đấy. Thả lỏng ra nào, anh mà thế dễ đột tử lắm đấy.” Phương Mãn vỗ vai Lý Bí, “Cảm ơn nha, bào ngư và hải sâm của anh đến quá chuẩn lúc luôn. Tôi phải chăm bồi bổ để lần sau còn cố gắng cho Khổng Khuyết một tiếng.”
Lý Bí: “???” Một tiếng, cái gì một tiếng cơ, tôi vừa nghe cái gì mà một tiếng đấy? Tôi sắp đột tử rồi đây này!
Lý Bí cầm khăn tay hóa đá tại chỗ, còn Phương Mãn xách theo bình giữ nhiệt ra vườn tản bộ.
Nắng ban mai dìu dịu, gió nhẹ hiu hiu, Phương Mãn thong thả dạo chơi trong hương hoa bát ngát, chỉ có điều thiếu mỗi con chó.
Phương Mãn bèn gọi video cho mẹ ở Phúc Kiến, Tấn Giang.
Sau hai tiếng tút, video được kết nối, khuôn mặt to xù toàn lông của Lươn Văn Chó choán hết màn hình, như sắp tràn ra đến nơi.
Lươn Văn Chó thè lưỡi: “Ha hít ha hít…”
Phương Mãn: “Ôiiiiiiii! Lươn Văn Chó của anh!”
Nghe thấy giọng của Phương Mãn, Lươn Văn Chó kích động điên cuồng cào màn hình điện thoại. Lần nào cũng thế, rõ ràng là vô ích, nhưng nó vẫn ngốc nghếch nghĩ chỉ cần mình gạt được màn hình thì Phương Mãn sẽ chui ra và ôm nó.
Phương Mãn chua hết mũi, sau đó màn hình rung chuyển, một khuôn mặt nhã nhặn và dịu dàng chiếm một nửa khung hình.
Đó là mẹ của gã, Chu Văn Nhã, cựu nữ thần quốc dân, nay đã gần sáu mươi mà vẫn mang gương mặt nữ thần.
“Mãn Mãn à,” Chu Văn Nhã mỉm cười, “Sao như gầy đi thế kia?”
Phương Mãn nghẹn ngào ngoảnh đi lau nước mắt, nói: “Hị, con giảm hộ Lươn Văn Chó đấy.”
Đôi mắt của Phương Mãn rất giống Chu Văn Nhã, màu đồng tử đều rất nhạt, song vẫn có điểm khác nhau. Màu nâu của gã thiên về màu xơ cọ, giống mật ong ngọt ngào trong veo. Còn đôi mắt của Chu Văn Nhã thì thiên nhạt như lưu ly, mang vẻ đẹp trí tuệ giỏi giang.
Chu Văn Nhã không phải người nói nhiều, cũng hiếm khi can thiệp vào cuộc sống của Phương Mãn. Bà ngồi nhẹ nhàng, tao nhã, lặng lẽ nghe Phương Mãn kể hôm qua đi chơi trò thoát khỏi phòng kín nhưng chẳng giải được đề gì, sáng nay thì ăn mì sốt tương…
“Con cúp máy mẹ nha, mai gọi lại.”
Chu Văn Nhã “ừ” tiếng, nói: “Lát lên vòng bạn bè like ảnh cho mẹ nhé.”
Phương Mãn cúp máy, vào vòng bạn bè của mẹ, trông thấy bài đăng hôm qua. Một ảnh là chậu hoa mẫu đơn đang nở rộ, còn ảnh thứ hai là Lươn Văn Chó ngậm mẫu đơn sung sướиɠ cào đất.
Phương Mãn nhấn like, tỏ vẻ đã get được ám chỉ của mẹ.
Lươn Văn Chó là thánh phá nhà, lắm lúc còn ị bừa bãi khắp nơi. Mẹ gã có thể nuôi nó đến giờ mà chưa trầm cảm, còn đăng ảnh lên vòng bạn bè ám chỉ Phương Mãn mau đến rước chó về đã là nữ anh hùng kiên cường bất khuất rồi.
Phương Mãn cũng muốn đón Lươn Văn Chó về lắm chứ, mỗi tội sợ Khổng Khuyết sẽ nổi điên.
Khổng Khuyết giờ đang ổn áp quá trời, cơ mà không ai có thể biết khi nào hắn sẽ lại lên cơn nữa. Lỡ ngày đó xảy ra mà lấy Lươn Văn Chó uy hϊếp gã thì gã khó mà toàn thây trở ra.
Thôi hẵng cứ lo cái thân mình trước đã.
Phương Mãn đi thêm vài bước, chợt nghe thấy tiếng thở hồng hộc yếu ớt, trông thấy Long Đông Cường đang kéo Kiền Thiên Ý đi như kéo zombie.
“Thiên Thiên, đi thêm vài bước nữa! Cố lên! Cố lên! Cưng làm được!”
Kiền Thiên Ý trông như sắp hẹo đến nơi: “Ngậm – mỏ.”
Phương Mãn tưởng họ xảy ra chuyện gì, vội hét lên: “Hai người làm sao thế?!”
Long Đông Cường ngoảnh lại, ngạc nhiên vẫy tay với Phương Mãn: “Thầy Phương!!!”
Phương Mãn chạy hồng hộc đến chỗ họ, đỡ lấy cánh tay Kiền Thiên Ý: “Sao đấy? Bị ốm à?”
Long Đông Cường gãi đầu, thì thầm kể: “Ngài Khổng quy định mỗi ngày Thiên Thiên phải đi bộ 200 mét, nếu chơi game hơn hai tiếng một ngày thì thêm 100 mét.”
Phương Mãn: “Này có gì đâu nhiều… bằng một vòng biệt thự của Khổng Khuyết là căng. Mà sao trông như sắp hẹo thế kia?”
Long Đông Cường đau đớn ôm đầu: “Tất cả là tại tôi không giám sát Thiên Thiên nên cả tháng trước nó không đi hôm nào, giờ tích cả đống thành 6000 mét rồi!”
Phương Mãn: “…”
Long Đông Cường: “Bọn tôi cứ tưởng ngài Khổng không kiểm tra, ai ngờ ban nãy ngài Khổng lại kiểm tra đột xuất!”
Phương Mãn: “…” Chả có nhẽ đây là việc gấp cần xử lý của Khổng Khuyết mà Lý Bí nói?
“Ngài Khổng bảo hôm nay Thiên Thiên phải đi bù toàn bộ, nếu không sẽ tính lãi, mai tăng lên thành 7000m.”
Phương Mãn: “Ôi…” Đây là thế giới của tư bản sao?
Kiền Thiên Ý chỉ vào bãi cỏ: “Nằm – nghỉ – lát –“
Long Đông Cường: “Không nằm được đâu Thiên Thiên, giờ mà nằm là không dậy nổi nữa đâu! Thầy Phương, thầy khuyên nó hộ tôi với!”
Phương Mãn: “…” Ừ thì, thực ra tôi cũng muốn qua nằm một lát á.