Ngày đầu tiên là quay cảnh lần đầu gặp nhau của Bạch Gia và Tô Hàn Chi.
Tô Hàn Chi quen thói vứt đồ bừa bãi, đi ăn mà không mang tiền nên tính lấy trâm ngọc để trả.
Tiểu nhị không biết phân biệt ngọc thật hay giả nên không chịu nhận, kiên quyết bắt Tô Hàn Chi làm phục vụ để trả nợ. Tô Hàn Chi nhức cả đầu, đương tính gϊếŧ tiểu nhị cho đời nó trong.
Đúng lúc này, một thỏi bạc bay vèo đến đập trúng cổ tay Tô Hàn Chi.
Nhìn theo hướng bay của thỏi bạc, trông thấy Bạch Gia vận một bộ đồ xanh giản dị, đang ngồi ở cửa sổ quán ăn đối diện, nhìn Tô Hàn Chi qua làn mưa phùn mù mịt.
Cảnh này không quá khó, Sơ Ân với Diêu Triêu Vụ ngoài đời vốn chẳng ưa nhau, đều nhìn nhau bằng nửa con mắt nên rất hợp với phân cảnh, quay hai lần là xong.
Khó là ở cảnh sau này, thỏi bạc bay đến chẳng khác gì tuyên chiến. Cả hai rượt đuổi đánh nhau rồi vào rừng trúc bùng nổ đại chiến.
Cảnh này Phương Mãn tính toán sẽ quay thật chứ không ỷ lại vào kỹ xảo. Gã biết rõ nhất nếu cảnh này chỉ dùng hiệu ứng sẽ cho ra kết quả như nào. Diễn viên càng đắt giá thì kỹ xảo càng lố. Chiếu theo dàn diễn viên hiện giờ thì đảm bảo cho ra lò sẽ là kỹ xảo ba xu xanh lè đỏ loét ảo tung chảo.
Không, đây là chuyện mà Phương Mãn tuyệt không thể nhịn.
Ngay khi bày tỏ ý tưởng quay thật, cả phòng họp chìm vào im lặng khó xử.
Trưởng tổ quay: “Quay cận cảnh trời mưa khó lắm đạo diễn Phương ạ… với lại máy móc mà ướt thì rắc rối lắm.”
Trợ lý đạo diễn khuyên nhủ: “Cũng không cần phải thực chiến, tu tiên mà, chỉ cần vung vẩy kiếm thôi, còn lại giao hậu kỳ xử lý.”
Biên kịch có phần chờ mong: “Nhưng cảnh này mà quay thực thì ấn tượng lắm đó. Bạch Gia và Tô Hàn Chi người dùng kiếm người dùng ô đánh đẹp lắm… hay cứ thử trước xem sao.”
Trợ lý sản xuất lẩm bẩm: “Phim truyền hình chứ có phải phim điện ảnh đâu mà đòi quay giống được…”
“Mọi người…” Phương Mãn vặn nắp bình giữ nhiệt, “Tôi biết mọi người đều khó khăn, để tìm kiếm sự cân bằng giữa kỹ xảo hình ảnh và chi phí quay phim là một thử nghiệm chung đối với cả chúng ta. Nhưng nếu có thể cung cấp cho khán giả trải nghiệm xem tốt hơn, thì hết thảy đều đáng giá. Tôi đã in nhiệm vụ cho mỗi tổ, mọi người xem qua, nếu có vấn đề chúng ta sẽ thảo luận luôn.”
Phương Mãn nói là thảo luận nhưng nhiệm vụ cũng đã giao xong rồi thì cơ bản là đã chốt. Mọi người thầm phàn nàn, ngó qua tờ giấy, mặt nghiêm lại.
Nhiệm vụ của mỗi cá nhân quả thực là vượt quá khối lượng công việc thông thường, nhưng chắc chắn không vượt quá khả năng cá nhân.
Phương Mãn nhấp một ngụm trà, bắt đầu xử lý êm thỏa từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tiếng người rôm rả trong phòng họp. Cơ bản vừa có người phản đối đã bị “phương ngôn phương ngữ” chặn cho phải cúi đầu, chấp nhận an bài.
Phương Mãn hỏi: “Sơ Ân, Diêu Triêu Vụ, hai cậu có cần diễn viên đóng thế cho cảnh trên mái nhà không?”
Diêu Triêu Vụ liếc Sơ Ân, anh ta sợ độ cao nên muốn dùng diễn viên đóng thế, đương định đưa ra yêu cầu đã nghe thấy Sơ Ân lạnh lùng bảo: “Không cần.” Như thể cảnh quay này với cậu ta chỉ như ăn kẹo.
Diêu Triêu Vụ không cam lòng, càng không muốn thua Sơ Ân, “Tôi cũng làm được thưa đạo diễn.”
Phương Mãn: “Ok, phải nhớ kỹ an toàn là trên hết. Đừng để mình áp lực, cứ làm theo lời thầy chỉ đạo võ thuật là được.”
Đợi Phương Mãn uống xong tách trà, cảnh rừng trúc chính thức bắt đầu.
Phương Mãn cầm bộ đàm, dí chặt con ngươi vào màn hình theo dõi. Trên đó có tổng bốn màn hình nhỏ tương ứng với bốn góc đặt camera khác nhau.
Cây dù đen Tô Hàn Chi cầm như cây nấm, “phạch” một tiếng mở tung che trời, kế đó, một thanh trường kiếm sáng loáng tẽ đôi màn mưa lao đến mũ ô.
Bạch Gia vận y phục xanh đứng trên mái nhà vung kiếm nhảy lên nhảy xuống, động tác rất vững vàng.
“Đạo diễn Phương ơi ~”
Phương Mãn ngoảnh đầu trông thấy Ngụy Lai đang đứng cạnh mình, một tay cầm cốc trà sữa trân châu lên hút rồn rột, tay còn lại xách cốc khác.
Phương Mãn tiếp tục theo dõi màn hình: “Đến bao giờ thế?”
Ngụy Lai cười đáp: “Vừa đến.”
Phương Mãn thấy Ngụy Lai không đưa trà sữa cho mình, bèn đoán chắc là đến xem Diêu Triêu Vụ.
Phương Mãn chỉ vào màn hình, bảo: “Diêu Triêu Vụ mới đầu còn lóng ngóng, nhưng giờ động tác khá trơn tru rồi.”
Thực ra Diêu Triêu Vụ sợ độ cao. Ngụy Lai tính nói lại thôi, lẩm bẩm: “Cũng nên để cậu ấy khắc phục.”
Phương Mãn: “Gì cơ?”
Ngụy Lai lắc đầu: “Không có gì.”
Tô Hàn Chi nhón chân lướt về sau, cong ngón tay bắn một giọt mưa vào khóe môi Bạch Gia, khẽ cười nói: “Tiên trưởng trúng độc của ta rồi.”
Trên màn hình, Diêu Triêu Vụ cười trông còn tệ hơn khóc.
Phương Mãn nghĩ, sao mép Diêu Triêu Vụ lại giật điên đảo thế kia?
Tuy nhiên, Phương Mãn đã không hô dừng. Thứ nhất là ban nãy đã NG rất nhiều lần rồi, và thứ hai là đoạn này có thể dùng cảnh quay bên. Miễn không dùng cận cảnh thì sẽ không nhìn ra khóe môi giần giật của Diêu Triêu Vụ.
Phương Mãn không hề hay biết rằng lúc này trong lòng Diêu Triêu Vụ đã bùng nổ.
Lòng hiếu thắng của Diêu Triêu Vụ bị chứng sợ độ cao san bằng sạch, vả lại trong trận chiến vừa rồi còn bị Sơ Ân dùng kiếm quật không biết bao lần, giờ bắp chân anh ta đã nóng bừng vì đau.
Chắc chắn Sơ Ân cố ý!
Diêu Triêu Vụ muốn dùng đóng thế nhưng lúc giải lao ban nãy lỡ chém gió quá đà với Phương Mãn nên giờ không xuống được. Anh ta xoay cán ô, bỗng nảy ra một kế.
Anh ta sẽ vờ bị trẹo chân, như thế sẽ hợp lý hóa cái trò dùng diễn thế.
Tuy nhiên, kỹ năng diễn xuất của Diêu Triêu Vụ không đủ cho anh ta diễn được ra cái cảm giác trẹo chân thật. Anh ta tấn công Sơ Ân, do quá tập trung vào diễn trẹo sao cho hợp lý mà quên béng đi mảnh ngói dưới chân.
Và thế là anh ta ngã thật!
Sơ Ân thấy Diêu Triêu Vụ lao về phía mình với vẻ mặt hung tợn thì thầm nghĩ toang rồi: Diêu Triêu Vụ nhăn mặt xấu vãi chấy! A không phải, hắn đang tăng thêm cảnh diễn cho mình!
Thêm cái quỷ gì vậy trời!
Sơ Ân chỉ kịp ghìm mũi kiếm xuống để ngăn trường kiếm xuyên vào người Diêu Triêu Vụ, thoáng sau người đã bị Diêu Triêu Vụ ôm chầm lấy rồi lăn xuống.
Phương Mãn: “Cắt, cả hai bị ngã rồi!”
Lúc Phương Mãn chạy đến nơi thì Sơ Ân đang đè lên người Diêu Triêu Vụ, túm cổ áo anh ta và giơ nắm đấm, thấp giọng chửi rủa, “Tao đệch thằng khốn Diêu Triêu Vụ nhà mày, đừng tưởng tao không dám đấm mày!”
Diêu Triêu Vụ hốt hoảng hô: “Đừng đánh, đừng đánh mà, tôi không cố ý kéo cậu, tại tôi sợ quá! Xin lỗi Sơ Ân!”
Phương Mãn vội nói: “Hai người đứng lên đi đã, có sao không?”
Động tác Sơ Ân cứng lại, Diêu Triêu Vụ vội vàng đẩy Sơ Ân ra rồi lảo đảo đứng lên.
Diêu Triêu Vụ đỡ eo nói: “Xin lỗi, ban nãy trên cao bị lệch trọng tâm nên lỡ kéo cả Sơ Ân. Tất cả là lỗi của tôi, tôi đã gây thêm phiền toái cho mọi người.”
Nhân viên kéo dây treo cho Diêu Triêu Vụ gãi đầu, thành thật nói: “Bị lệch hở? Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi anh Diêu Triêu Vụ.”
Phương Mãn thở dài: “Không sao, không phải lỗi của cậu.” Cũng không biết là nói với nhân viên chỉnh dây hay Diêu Triêu Vụ nữa.
Sơ Ân vẫn ngồi dưới đất, Phương Mãn ngửi được vị đắng của sô cô la trên người cậu ta càng nồng hơn, chứng tỏ còn chưa nguôi giận.
Diêu Triêu Vụ kéo Sơ Ân lên, quan tâm hỏi han: “Tiểu Ân không sao chứ? Thật lòng xin lỗi cậu… để tôi xem có xước xát gì không?”
“Đừng chạm vào tôi. Giả tạo không biết mệt à?” Sơ Ân đẩy Diêu Triêu Vụ ra, không nhìn Phương Mãn mà liếc Ngụy Lai một cái rồi mới phẩy tay áo rời đi, “Tôi muốn nghỉ ngơi. Quay người khác trước đi, không có việc gì đừng làm phiền tôi!”
Diêu Triêu Vụ “ôi” tiếng, hô lên: “Đừng tùy hứng thế mà Tiểu Ân, mọi người đều chuẩn bị xong hết rồi.”
Sơ Ân bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Trợ lý đạo diễn đúng là sứt đầu mẻ trán: “Phải làm sao giờ đạo diễn? Em không dám đi khuyên đâu, Sơ Ân cục lắm, em sợ bị cậu ta oánh.”
Phương Mãn lên tiếng: “Đừng lo, tôi sẽ nói chuyện với Sơ Ân. Cứ quay cảnh tiếp trước đi đã, gọi Trịnh Doanh Doanh đến chuẩn bị.”
Trợ lý đạo diễn khó xử nói: “Trịnh Doanh Doanh không có ở đây ạ.”
Phương Mãn: “Sao cơ? Cảnh kế là diễn bị Tô Hàn Chi bắt cóc còn gì, cô ta đi đâu?”
Trợ lý đạo diễn đáp: “Hình như bạn trai đến đón đi ăn trưa.”
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn tức quá hóa cười, “Tôi còn chưa được ăn sáng mà cô ta đã đi ăn trưa rồi?”
Trợ lý đạo diễn bất lực chỉ tay lên trời, hạ giọng kể: “Bạn trai cô ta gớm lắm, con ông cháu cha. Đạo diễn Phương à… thôi kệ đi.” Ý đại để là muốn Phương Mãn cung phụng Trịnh Doanh Doanh như bà tổ nhà mình.
Phương Mãn cảm thấy ngột ngạt, kéo khẩu trang xuống hít sâu một hơi: “Bỏ đi, thế thì quay cảnh phản diện gϊếŧ lão đạo trưởng rồi giá họa cho Tô Hàn Chi.”
Lần này may không xảy ra tai nạn gì, quay suôn sẻ đến trưa. Mọi người nghỉ ngơi ăn cơm, bấy giờ Phương Mãn mới đến xe bảo mẫu của Sơ Ân để đưa cơm cho cụ tổ này.
Cửa xe không đóng chặt, hé ra một khe nhỏ. Phương Mãn đoán khe hở này có lẽ là dành cho mình dễ dàng vào làm công tác tư tưởng, cũng coi như đôi bên cùng cho nhau bậc thang.
Phương Mãn khá hài lòng, xem ra Sơ Ân vẫn còn sót tí EQ.
Mở cửa xe, Phương Mãn thò đầu vào hỏi: “Tiểu Sơ ơi, ăn cơm thôi… Hở???”
Ghế cuối xe, chỉ thấy Ngụy Lai đang giơ cao đôi chân dài của Sơ Ân, nhìn thoáng qua có vẻ đang củi khô bốc lửa, chuẩn bị “nướng nhau”. Ai dè nghe thấy thanh âm của Phương Mãn, không khí đột nhiên tĩnh lại, bốn con mắt đồng loạt quay lại nhìn gã.
Phương Mãn: “… Hai người tiếp tục đi. Quấy rầy.”
Không đợi họ lên tiếng, Phương Mãn đã đóng sầm cửa xe rồi chạy đi vài bước, bắt đầu điên cuồng phân tích.
Diêu Triêu Vụ là nghệ sĩ của Ngụy Lai, Sơ Ân là tình nhân của Ngụy Lai, Ngụy Lai giới thiệu gã đến làm đạo diễn khả năng cao là tìm bảo mẫu trông nom hai đứa kia.
Cái khe cửa của Sơ Ân không phải để đợi cơm của gã, mà do lúc Ngụy Lai lên xe đã không đóng chặt.
Trà sữa Ngụy Lai mang đến không phải để cho gã cả Diêu Triêu Vụ, mà là cho Sơ Ân.
Nếu nói như vậy thì gã đích thị là công cụ người trong truyền thuyết rồi còn gì.
“Chậc chậc, Ngụy Lai số hưởng thật, nghệ sĩ, tình nhân mỗi em một bên…” Phương Mãn vò đầu, nghĩ vẫn nên quan tâm đến chút, bèn tri kỷ đuổi hết những ai bén mảng đến đây.
Xem xong Sơ Ân, Phương Mãn lại sang nói về cảnh quay kế với Diêu Triêu Vụ. Nói xong, Phương Mãn bèn vờ hỏi bâng quơ: “Sao cậu lại cố ý đẩy ngã Sơ Ân?”
Diêu Triêu Vụ chợt giương mắt, cười gượng: “Tôi đâu có làm vậy đạo diễn, tôi vô tình vấp chân…”
Phương Mãn: “Được rồi, xem qua màn hình tôi thấy hình như cậu rất sợ đứng trên mái nhà thì phải. Cậu không quen bị treo cao à?”
Diêu Triêu Vụ cụp mắt, khẽ bảo: “Tôi… sợ độ cao. Tôi sẽ cố gắng khắc phục thưa Đạo diễn.”
Diêu Triêu Vụ tưởng Phương Mãn sẽ thức thời mà cho mình dùng diễn viên đóng thế, ai mà ngờ Phương Mãn lại vỗ vai anh ta mà khen ngợi: “Khá lắm, tôi sẽ luyện treo dây với cậu cho cậu quen.”
Diêu Triêu Vụ: “…” Toang hoàn toàn.
Phương Mãn cười bảo: “Vui lên nào, cậu còn nhớ tôi từng bảo đã là diễn viên thì không nên đem tình cảm cá nhân vào công việc chứ?”
Diêu Triêu Vụ thoáng sửng sốt, đây là lời Phương Mãn nói với anh ta khi anh ta phàn nàn về Sơ Ân hôm ăn liên hoan.
Diêu Triêu Vụ nhìn vào đôi mắt màu mật ong của Phương Mãn. Đôi mắt của gã trong veo sáng ngời, trông có vẻ dễ lừa, mà cũng như đã nhìn thấu hết thảy tâm tư của anh ta.
“Đạo diễn Phương, tôi…”
Phương Mãn ngửi thấy mùi rêu ẩm trên người Diêu Triêu Vụ đậm hơn, bèn mỉm cười bảo: “Ưu tiên hàng đầu của tôi từ xưa đến nay là quay phim, tôi không quan tâm những xích mích cá nhân của mọi người, nên là Diêu Triêu Vụ à, tập điều chỉnh người với dây treo đi.”
Trước khi ra ngoài, Diêu Triêu Vụ có ngoái lại liếc Phương Mãn một lần. Phương Mãn đang quay lưng lại với anh ta và nhấp một ngụm trà. Diêu Triêu Vụ nghiến răng, cảm thấy Phương Mãn không phải hạng dễ bịp, sau này phải bớt chọc đến thôi, chứ không lỡ bị bắt nạt cũng chả có ai bảo kê.
Phương Mãn vừa mới làm công tác tư tưởng cho nghệ sĩ của Ngụy Lai xong thì lập tức nhận được điện thoại của Ngụy Lai.
“Cậu cả Phương, giúp con một chuyện được không?”
Phương Mãn điềm nhiên tiếp nhận thiết lập công cụ người của mình, trêu Ngụy Lai: “Thế phải nhớ đại ân đại đức của cậu đấy.”
Ngụy Lai: “Không bao giờ quên, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu.”
Phương Mãn: “Tưởng làm 1 cho cậu chứ?”
Ngụy Lai “xí” tiếng: “Vào mơ rừng mơ bắt con tưởng bở đi, có làm trâu làm ngựa thì tôi cũng phải làm trâu 0 ngựa 0! Về chuyện chính, giúp tui mang quần đến cho Sơ Ân, ồ kế?”
Phương Mãn sửng sốt: “Ông làm cậu ta làm xong, cầm luôn quần của cậu ta đi hả???”
Ngụy Lai: “… Tui với cậu ta là hiểu lầm!”
Ngụy Lai hùng hùng hổ hổ giải thích, bảo mình lỡ tay đổ trà sữa vào quần Sơ Ân nên mới định cởϊ qυầи giúp cậu ta.
Phương Mãn nói vẻ sâu xa: “Sao cậu ta không tự đứng lên mà cởi nhỉ?”
Ngụy Lai: “… Ờ ha.”
Ngụy Lai nghĩ ngợi giây lát, nói vẻ nghiêm túc, “Khả năng chân cậu ấy bị đau đấy, bồ xem hộ tôi nhớ? Chân cậu ta chắc cũng dài cỡ bồ, bồ cho cậu ta mượn cái quần, nhưng eo cậu ta thì nhỏ hơn nên bồ nhớ cầm theo cả thắt lưng…”
Phương Mãn vội hô lên: “Rồi rồi ok ok ok ừ ừ ừ ok ok okkkkk…”
Phương Mãn nghe điện thoại toàn thế, cứ muốn tắt máy là ok ok rồi ừ ừ liên tọi. Gã cúp điện thoại của Ngụy Lai rồi lấy cái quần mới, xách theo hòm thuốc đến chỗ Sơ Ân.