Nhật Ký Làm Mẹ Khi Mới 15 Tuổi

Chương 27

Chương 27: Đi trà chanh chém gió
Hết giờ ra chơi,tôi lại lao đầu mà học cái môn tiếng Anh.Huhu,tại cái điểm thi học kỳ cao hơn Bảo mà tôi lại bị cô giáo bắt trả lời,tôi phải vò đầu bức tóc gãi tai lắm mới trả lời mà bà cô cũng ác lắm hỏi câu dễ dễ tôi còn có thể trả lời nhanh gọn và lẹ đằng này hỏi toàn câu khó làm đầu tôi không còn một cộng tóc nào luôn.

“Reng….Reng….Reng….”Trời ơi!Tiếng chuông ra về,mày có biết là tao đã đợi mày lâu lâu lắm rồi không?Mày mà còn kêu trễ một chút nữa là tao đã chớt rồi đấy?Đang thầm cảm ơn cái chuông báo giờ ra về thì con nhỏ Như kéo tôi đi làm cho tôi không kịp“ú….ớ”gì luôn.Ra tới cổng thì gặp Bảo và thằng cha Minh Khánh.

“Như!Có chuyện gì không?”Giờ tôi rất muốn về để gặp nhóc Kun,tôi nhớ nó lắm rồi.

“Đi trà chanh chém gió không?”Khánh nói.

“Mình có việc bận rồi!Bye.”Tôi cười nhẹ tính vọt cho lẹ thì Bảo lên tiếng.

“Em không đi là tụi này giận à nha.”Bảo vờ hờn dỗi.

“Ưkm….”Hix,Bảo mà lên tiếng thì tôi chỉ biết đi thôi.Đừng nói tôi“dại”trai nha,tôi chỉ“dại”Bảo thôi.

Thế là cả bọn đi chà chanh.Tới quán thì tôi như muốn xỉu luôn á.Rủ đi“trà chanh”mà lại đi uống“trà sữa”.

“Rủ uống trà chanh mà giờ ngồi uống trà sữa?Con lại mí“thánh”luôn?”Tôi dùng lời nói teen nói.

“Ấy,ấy,đừng lạy tụi này tổn thọ lắm.”Cái thằng cha Khánh chết bầm cậu mà hó hé một tiếng nữa là là tôi tiễn cậu về“ăn bánh,uống trà”với anh Vương ca ca nhá.

“Khánh này,cậu có muốn mình cho một vé mời cậu đi gặp Vương ca không?”Tôi nói nhẹ nhàng lắm cơ mà chả hiểu tại sao mà bạn Khánh nhà ta lại tái méc thế kia nhở?

“Thôi,đời mình còn dài lắm?Chưa muốn gặp Vương ca sớm đâu?”Khánh cười.

“Mới vô,mà“thánh”Ái với“Khánh”chém dữ thế.”Như lên tiếng.

“Đã gọi là trà chanh chém gió mà.”Bảo nói rồi cười nhẹ.

“Tao chưa“trà chanh chém chuối”là ngon lắm rồi đấy,Như ạ?”Tôi nói câu này làm hai anh nhà ta hơi tái mặt nha mà còn chân thì khép kín lại.

“Ủa,hai người sao thế?”Tôi cười nói.

“À…..à…..không có gì?”Không có hẹn mà hai chàng đồng thanh nói.

Cuộc vui của cả bọn cứ thế mà tiến triển.Đến gần tối thì mới chịu chia tay mà ra về.Khánh đưa Như về còn tôi với Bảo thì đi bộ về với mục đích hóng gió và nói chuyện tình cảm của hai.