Nhìn cảnh tượng đàn chim bay đi theo hiệu lệnh của tiếng còi, chàng chợt nhớ đến phụ thân chàng. Cha chàng cũng từng là một người huấn luyện độc xà tài ba. Hiện tại phụ thân chàng không còn. Chàng không hiểu đàn độc xà đã được phụ thân ra lệnh cho gia đình Thần Điêu mang chúng di chuyển đến địa điểm nào rồi. Chàng chợt nhận ra bản thân chàng phải có trách nhiệm chăm sóc và huấn luyện chúng như phụ thân chàng đã từng làm. Sau này, khi trở lại Liễu Cốc Xà Linh Trang mà không có đàn độc xà thì nơi này người trên giang hồ chẳng thể gọi là Liễu Cốc Xà Linh Trang nữa.
Chợt nhớ đến việc quan trọng trước mắt là giải cứu cho Điền Cẩm Hồng nên chàng không chần chừ nữa. Chàng cần phải gấp rút hơn để bù vào khoảng thời gian chàng dừng lại mấy hôm vì việc của Ba Thượng Thần Thương. Giờ chàng phải gấp rút lên đường ngay thôi .
Đột nhiên, chàng nhìn thấy viên nội đan Hồng Sắc Xà Vương sáng lên một cách bất thường. Chàng ngạc nhiên tự hỏi:
- Vì sao lại thế? Từ khi ta giữ viên nội đan này đến giờ, ta chưa từng chứng kiến tình trạng như thế này? Không biết đàn độc xà của phụ thân đã xảy ra chuyện gì rồi? Ta thử triệu tập chúng xem chuyện gì đã xảy ra?
Chàng nghĩ thế. Và chàng quyết định làm thế. Chàng liền vận nội công vào viên nội đan. Tức thì viên nội đan sáng lòa lên, tỏa ra một mùi hương kì lạ. Nửa khắc sau, từ các ngả trong rừng, không biết cơ man nào là rắn. Chúng bò khắp mọi nơi. Những con độc xà màu sắc sặc sỡ bò đến trước. Những con rắn bé nhỏ bò đến sau. Cuối cùng là những con độc xà to lớn nhất. Chàng ra lệnh cho chúng xếp hàng cho có thứ tự. Những chú rắn đứng trước mặt chàng. Rồi đến Hắc xà, Hoàng xà, Xích xà, Huỳnh xà, Thanh xà,…
Một con rắn màu đỏ với những dải sọc đen đang lặng lẽ bò đến. Nó là con vật đến sau cùng theo hiệu lệnh của Liễu Lâm Phong. Chàng nhận ra nó chính là con Tiểu Xích. Đó là con vật mà ngày xưa chàng từng chơi đùa với nó. Chàng từng cắn vào chót đuôi của nó làm nó đau điếng và cắn vào tay chàng. Vết thương ấy hiện vẫn còn trên cánh tay hữu của chàng.
Hôm nay trông nó có vẻ nặng nề và mệt nhọc. Chàng vội hỏi:
- Tiểu Xích đấy phải không? Ta đây. Liễu Lâm Phong đây. Ngươi có nhận rat a không? Thuở nhỏ ta và ngươi thường chơi đùa với nhau. Ta nghịch ngợm cắn vào đuôi ngươi đấy. Ngươi nhớ chưa?
Nói xong, chàng liền đưa cánh tay còn nguyên vết cắn cho Tiểu Xích xem. Nó nghiêng nghiêng cái đầu to bằng cái gáo dừa lên xem. Rồi nó khè khè chiếc lưỡi đỏ như máu có hai cái chĩa ra. Liễu Lâm Phong cười:
- Tiểu Xích ngươi vẫn như ngày xưa. Vẫn thích hù ta, trêu chọc ta. Ngươi nhớ dai lắm đấy.
Con vật nghe chàng nói. Nó bò lại gần chàng và quấn quanh chân chàng. Nó bò lên vai chàng và áp chiếc đầu nó cạnh đầu chàng. Liễu Lâm Phong vuốt ve nó và hỏi:
- TiểuXích ngươi sao đến trễ thế. Ngươi không khỏe à?
Tiểu Xích im lặng. Nó lắc lư chiếc đầu rồi từ từ tụt xuống đất. Nó nhả từ trong miệng nó ra một chiếc còi bằng Huyền Thiết. Liễu Lâm Phong nhìn thấy chiếc còi ấy, bất giác chàng khóc lên thảm thiết:
- Cha ơi, vật ở đây mà người ở đâu rồi? Sao bỗng nhiên hài nhi trở thành một kẻ không cha, không mẹ, không cửa, không nhà thế này. Con cảm thấy bơ vơ, lạc lõng giữa cuộc đời này. Con ước gì có phụ thân, mẫu thân, cả nhà ta vui vẻ, quay quần bên nhau, cùng ăn chung bữa cơm, cùng uống trà, thưởng trăng. Phụ mẫu ơi, hài nhi nhớ người lắm.
Chàng nhìn chiếc còi mà hai hàng lệ tuôn ra như xối. Ngày xưa, phụ thân chàng từng dùng chiếc còi này để triệu tập đàn độc xà và lập Xà Trận để chiến đấu với kẻ thù, bảo vệ gia trang. Thế mà chiếc còi ấy hiện tại đang được con Tiếu Xích nhả ra trả lại cho chàng
Chàng chợt hiểu ra, chính phụ than chàng sợ đàn rắn rơi vào tay bọn Hắc đạo thì hậu quả vô cùng khủng khϊếp. Do đó, phụ thân chàng bảo con Tiểu Xích nuốt vào trong bụng để không ai có thể ra hiệu lệnh triệu tập chúng được. Nếu sau này Tiểu Xích gặp lại chàng thì nó sẽ trao lại cho chàng. Ôi một người cha đầy tâm cơ và tình thương bao la.
Cầm chiếc còi, chàng thấy bản thân mình cần phải có trách nhiệm phục hồi lại Liễu Cốc Xà Linh Trang như xưa. Nơi gia trang của chàng không thể có những kẻ áo đen, áo vàng thâm nhập và làm sào huyệt được. Chàng nắm chặt hai bàn tay như tự hạ quyết tâm với chính mình là phải thực hiện điều ấy cho bằng được
Chàng nhìn con vật mà xót xa:
- Vì mang trọng trách giữ chiếc Huyền Thiết này mà Tiểu Xích ngươi gầy ốm, xanh xao và không thể làm mẹ được phải không? Ngươi thật trung thành và đáng thương. Rồi đây ta sẽ chọn cho ngươi những anh chàng Tiểu Xích bảnh bao và phong độ. Ngươi không phải lo lắng khi ngươi trở thành con rắn già nằm ở một xó hang đâu
Chàng vuốt ve con vật trung thành và chí tình chí nghĩa. Tiểu Xích hài lòng nằm dài trong lòng chàng. Nó khoan khoái để cho chàng vuốt ve nó. Nhưng nó đâu biết chàng đang kiểm tra cơ thể nó. Chàng muốn xem nó có bị tổn thương gì không và truyền một ít nội lực cho nó. Nó nghe cơ thể thật là sảng khoái và dễ chịu
Liễu Lâm Phong giật mình hỏi:
- Tiểu Xích, ai đả thương ngươi thế? Tại sao ngươi bị một vế thương trên lưng như thế này? Hèn chi ngươi di chuyển thật khó khăn. Ngươi bò đến đây theo lệnh triệu tập của ta sau cùng?
Tiểu Xích lắc lư cái đầu không nói gì. Bỗng nhiên con Hắc Linh ngoe nguẩy cái đuôi bò lại gần chàng và rít rít lên. Chàng giật mình hỏi lại:
- Các ngươi bị một đàn chim tấn công à? Chúng có đông không? Các ngươi có đánh lại lũ chim ấy không?
Rồi chàng nhìn lại đàn độc xà. Trên lưng chúng có những vết thương. Có con lưng còn rươm rướm máu. Liễu Lâm Phong đau lòng nói:
- Trong các ngươi, con nào là con vật mà phụ thân ta từng nuôi dưỡng, các ngươi ngẩng cao đầu lên cho ta xem
Trong đàn, những con rắn bắt đầu giơ cao chiếc đầu của chúng lên. Tuy nhiên, cũng có những con nằm im lìm, không hề phản ứng gì. Liễu Lâm Phong ngạc nhiên hỏi chúng:
- Các ngươi vốn sinh sống trong rừng này à? Nếu các ngươi không phải những con vật do phụ thân ta từng nuôi dưỡng. Ta sẽ không nhận làm chủ nhân của các ngươi đâu. Các ngươi mau đi đi.
Chúng hiểu chàng muốn nói gì. Bởi hiện giờ chàng đang giao tiếp với chúng bằng Ma Nhãn trong thủ pháp Di Hồn Đại Pháp. Nhưng chúng không bỏ đi. Con Hắc Linh vẫn là con vật lanh lợi nhất, nó uốn éo mình và nói với chàng:
- Anh Hắc Linh của tôi ở đây, tôi không đi đâu cả. Tôi đi rồi, anh ấy sẽ có vợ khác. Các con tôi sẽ không có cha.
Liễu Lâm Phong phì cười. Thì ra đàn độc xà của phụ thân chàng một phần sinh trưởng ở nơi đây. Trong thời gian qua, chúng đã kết bạn với nhau và xây dựng thành một gia đình. Những thế hệ sau cũng chào đời ở cánh rừng này. Vì thế khi chàng hỏi ai từng sống ở Liễu Cốc Xà Linh Trang thì có phân nửa số độc xà ngóc đầu lên trình diện với chàng. Nhưng khi chàng đuổi những con không từng sinh sống ở gia trang của chàng đi thì không một con nào chịu rời đi cả