Huyết Án Liễu Cốc Xà Linh Trang

Chương 73: Người bí ẩn ấy là ai?

Người vừa xuất hiện có thân hình cao quá khổ. Tay dài ngoằng trông thật kì dị. Mặt mũi hắn ta lông lá bao kín chỉ chừa đôi mắt. Hắn gầm gừ nhìn Ba Thượng Thần Thương như muốn nói điều gì đó. Ba Thượng Thần Thương nhìn hắn. Chợt lão la lên:

- Tiểu Dã. Ngươi còn sống đấy à? Ngươi không sống trong rừng hay sao mà đến khách điếm này? Trước đây ta từng hứa sẽ nghiên cứu ra một loại thuốc chữa bệnh cho ngươi. Ta đã bào chế xong nhưng không thấy ngươi xuất hiện. Không ngờ hôm nay ta gặp ngươi ở đây. Ngươi khỏe không?

Lão mừng như điên khi thấy con người kì dị ấy xuất hiện. Hắn ta chỉ gầm gừ trong miệng chứ không trả lời bất cứ câu nào của Ba Thượng Thần Thương cả. Lão quay sang Liễu Lâm Phong và Tề Phi nói:

- Đây chính là Tiểu Dã. Là con Dã Nhân đã từng…đã từng…

Liễu Lâm Phong mỉm cười:

- Ta biết rồi. Thật rat a đã phát hiện ra nó chăm chú lắng nghe câu chuyện của lão từ lâu rồi. Ta nghe được tiếng khóc bi thương của nó nên ta nghĩ nó cũng có tánh linh như con người nên ta không nỡ ngăn cản nó

Ba Thượng Thần Thương tròn mắt nhìn Liễu Lâm Phong. Trong lòng lão, chàng là một vị thánh sống, là một vị thần chứ không phải là một con người bằng xương bằng thịt nữa

Tề Phi cũng ngạc nhiên không kém. Rõ ràng, mọi người tập trung lắng nghe câu chuyện Ba Thượng lão nhân kể, không ai phát hiện ra điều gì cả. Ngay cả bản thân gã cũng không biết. Đến khi gã vô tình đấm vào thân cây thì con người kì lạ mới xuất hiện. Gã mới giật mình vì biết có người theo dõi, nghe lén. Thế mà Liễu Lâm Phong lại biết từ lâu

Liễu Lâm Phong nói:

- Bởi ta từng có năm năm sống ở Thiên Ma Lãnh. Ngày ngày ta vào rừng săn bắt, lại sống cùng với Bạch Hầu, Bạch Hổ nên ta có thể nge và am hiểu tiếng nói của loài vật. Theo ta hiểu thì con Tiểu Dã này có một lai lịch kì dị. Hắn ta là người chứ không phải là vật đâu. Có lẽ hắn biết một bí mật nào đó.

Rồi chàng suy nghĩ một lúc và nói:

- Ta đề nghị thế này. Ta cũng biết qua một chút y thuật từ Y Cảo Kì Thư của sư tổ ta. Ta và Ba Thượng lão huynh hãy ra sức chữa bệnh cho Tiểu Dã. Ta sẽ biết được điều mà Tiểu Dã muốn nói với chúng ta. Biết đâu…biết đâu…

Chàng định nói điều gì đấy. Nhưng ngẫm nghĩ một lúc lâu, chàng không nói nữa. Chàng nắm tay Tiểu Dã và nói:

-         Ngươi đồng ý ở đây để chúng ta chữa bệnh cho ngươi chứ?

Tiểu Dã dường như biết nghe thấy. Hắn gật đầu lia lịa. Hắn còn nói huyên thuyên một thôi, một hồi với Ba Thượng Thần Thương. Nhưng không ai hiểu hắn ta muốn nói gì cả. Chỉ thấy hắn đấm tay, giơ lên chỉ trỏ gì đấy

Liễu Lâm Phong cười lớn. Chàng cũng nói gì đó với Tiểu Dã. Hắn ta gật đầu lia lịa và nở một nụ cười với chàng. Liễu Lâm Phong hồ hởi nói:

- Việc trước mắt là ta nên hỏi nơi hạ lạc của Đào Hoa Cung từ tên Tả Thiên Lâm. Nếu không, nửa khắc sau, hắn ta chết đi thì hỏng bét mọi chuyện. Sau đó ta sẽ cùng Ba Thượng lão huynh chữa cho Tiểu Dã. Ta có một món quà bất ngờ dành cho lão. Nhưng ta không nói ra. Ta muốn lão chữa lành bệnh cho Tiểu Dã để chính hắn nói ra cho lão biết. Lúc ấy, xem như cuộc đời của lão cũng có được niềm an ủi

Ba Thượng Thần Thương gật đầu nói:

- Phải. Ta cùng Lâm Tiểu Đào từ lâu đã quấn quýt bên Tiểu Dã. Chúng ta xem hắn như một người bằng hữu chứ ta chưa bao giờ nghĩ hắn là một con vật. Môn chủ nói hắn ta là con người chứ không phải con vật càng làm ta sung sướиɠ hơn nữa. Nếu ta chữa được bệnh cho Tiểu Dã, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm Lâm Tiểu Đào và Ba Thượng Thiên Hương thì hạnh phúc biết mấy

Liễu Lâm Phong mỉm cười bí ẩn mà chẳng nói gì cả.

Chàng quay sang nhìn Tả Thiên Lâm. Lúc này khuôn mặt hắn đã chuyển sang màu tím. Điều đó có nghĩa là thời gian sống sót của gã còn rất ít. Liễu Lâm Phong nhảy xô tới và truyền nội lực vào người hắn, xong hét lớn:

-  Tỉnh…

Tức thì, nét mặt của Tả Thiên Lâm dịu dần. Không còn tím như trước nữa. Chàng gấp gáp hỏi:

- Nói mau. Đào Hoa Cung ở đâu?

Tả Thiên Lâm giương đôi mắt lờ đờ, gần như thất thần nhìn Liễu Lâm Phong và nói:

- Tô Châu…lụa…Cẩm Giang…

Nói xong hắn gục xuống chết

Tề Phi hốt hoảng:

- Trời ơi, hắn chết rồi. Làm sao đi cứu Điền tiểu thư và Ba Thượng Thiên Hương đây? Cũng tại ngươi hết đấy

Nói xong, Tề Phi giơ đôi mắt giận dữ nhìn Tiểu Dã. Hắn rúm ró người lại như người có lỗi. Liễu Lâm Phong xua tay.

- Thôi đừng trách hắn làm gì. Ta biết một chút manh mối cũng là quý lắm rồi.Bây giờ ta mau lo chôn cất hắn rồi trị bệnh cho Tiểu Dã đã. Rồi đây Tề hộ pháp sẽ mừng rỡ về nắm đấm của Tề hộ pháp đấy.

Tề Phi và Ba Thượng Thần Thương đều cho là phải. Mỗi người một công việc. Chẳng mấy chốc, Tề Phi đã mang Tả Thiên Lâm đến một cánh rừng gần đấy và chon hắn. Riêng Ba Thượng Thần Thương thì đến Dược Y Phòng để mua một số dược liệu cần thiết. Liễu Lâm Phong vội giải cứu cho lão chủ khách điếm họ lương. Xong công việc, mọi người gặp nhau thì trời cũng nhá nhem tối.

Ba Thượng Thần Thương vội kêu tiểu nhị chuẩn bị thức ăn cho mọi người. Nhưng Liễu Lâm Phong nói:

- Ba Thượng lão huynh. Huynh cứ lo việc chữa bệnh cho Tiểu Dã. Mọi chuyện khác huynh không phải bận tâm. Ta sẽ lo liệu hết cho.

Rồi chàng quay sang Tiểu Dã và nói một tràng. Tiểu Dã gật gật đầu. Hắn cầm lấy cái đùi gà trên tay chàng rồi ăn ngấu nghiến, trông có vẻ ngon lành lắm. Ăn xong, hắn bước vào chiếc bồn gỗ rất lớn chứa đầy nước thuốc do Ba Thượng Thần Thương pha sẵn. Hắn ngâm mình trong ấy. Không một chút sợ sệt

Hai ngày sau, khi bình minh chưa kịp xuất hiện. Ngoài kia màn sương đêm còn lạnh lùng bao trùm vạn vật. Những tia nắng hiếm hoi trong ngày bắt đầu xuyên qua cành cây kẽ lá là rọi những sợi tơ vào phòng Liễu Lâm Phong và mọi người. Ai ai cũng say nồng trong giấc ngủ sau những ngày mệt mỏi, căng thẳng vì biết bao việc xảy ra.

Chợt…

-         Đại… sư …huynh…đại sư… huynh…

Có tiếng gọi Ba Thượng Thần Thương…

Lão mệt mỏi hé mở mắt ra nhìn…

Rồi lão vùng dậy thật nhanh

-         Tiểu Dã…Tiểu Dã…

Nghe tiếng động, Liễu Lâm Phong cùng Tề Phi ngồi dậy. Trước mắt mọi người giờ đây không phải là một tên Tiểu Dã người đầy lông lá. Mà là một con người bằng xương bằng thịt. Cũng mi thanh mục tú. Chàng trai còn khá trẻ. Chàng ta nói:

-         Đại sư huynh. Tiểu Dã đây. Huynh cho đệ một bộ y phục được không?

Ba Thượng Thần Thương và mọi người mừng rỡ vì điều kì tích xảy ra với Tiểu Dã. Bởi Ba Thượng Thần Thương giúp Tiểu Dã thoát khỏi cái lốt Dã Nhân xấu xí và kinh tởm kia. Vì thế họ không nhớ là Tiểu Dã đã ngâm mình trong bồn thuốc đã hai ngày hai đêm. Lớp lông lá xấu xí trên người Tiểu Dã đã rụng sạch. Nó để lộ lớp da ngâm đen, rắn chắc của một nam tử hán.