Tề Phi hồi hộp theo dõi câu chuyện của Ba Thượng lão nhân. Gã sốt ruột và nóng nảy nói:
- . Nhưng rồi …sao nữa hả Ba Thượng lão huynh?
Tề Phi thay đổi cách xưng hô với Ba Thượng Thần Thương. Điều đó cho thấy gã ta rất đồng cảm và yêu quý Ba Thượng Thần Thương. Ba Thượng Thần Thương buồn rầu nhìn Tả Thiên Lâm rồi nghẹn ngào nói tiếp:
- Trong lúc ta truyền dạy võ công cho muội ấy, chính sư phụ ngươi đã theo dõi để học lén. Hắn biết sư tổ ngươi vốn yêu quý ta nên truyền cho ta bảy thành Đoạt Mệnh Cửu Phi Châm. Sư tổ vốn chọn ta là bang chủ kế nhiệm nên ưu ái và truyền dạy rất tận tình. Còn hắn, hắn dùng thủ đoạn để đoạt lấy khẩu quyết của Đoạt Mệnh Cửu Phi Châm. Nhưng hắn ta chẳng thể nào biết đó chính là khẩu quyết và cũng chẳng thể nào tham luyện được. Khi hắn đã biết cách vận dụng khẩu quyết của Đoạt Mệnh Cửu Phi Châm thì hắn đem lực lượng của Phi Châm Bang đến truy sát cả nhà ta. Lúc này sư nương ngươi hiểu rõ nội tình nên nàng ấy quyết tâm đoạn tình với sư phụ ngươi. Nhưng sư phụ ngươi là một người độc ác và thâm hiểm. Hắn phao tin là ta cướp vợ con hắn và đoạt luôn cả bí kíp võ công của Phi Châm Bang. Sư tổ vì uất hận nên bỏ đi biệt tích.
Tả Thiên Lâm cười lớn:
- Đó là kiệt tác của ta đấy. Chính ta đã xúi sư phụ ta làm thế. Ta biết chỉ có “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”. Ta muốn hai người đánh nhau, cuối cùng ta sẽ là người nắm quyền chưởng môn. Cuối cùng, ta đã xử xong lão sư phụ thâm độc của ta. Thấy lão, ta muốn diệt trừ lão ngay để còn quay về gầy dựng lại phi Châm Bang mà giương danh với đời. Xứng danh là một bậc anh hùng trong trời đất.
Tề Phi Nghiến răng:
- Ta mà gặp lão ta sẽ cho lão một chưởng tan xương nát thịt.
Liễu Lâm Phong và Tề Phi im lặng lắng nghe. Họ không dám nói gì vì biết Ba Thượng Thần Thương đang vô cùng đau khổ. Cả một quãng đời đầy đau đớn, tủi nhục, bị vu oan và bị đoạt mất người yêu, mất địa vị chưởng môn. Biết bao biến cố dồn dập đến với lão.
Liễu Lâm Phong xót xa, đồng cảm với lão. Chàng không ngờ một con người lạnh lùng và có phần tàn nhẫn như Ba Thượng Thần Thương lại có một quá khứ đầy bi thương như vậy. Giờ thì chàng hiểu Ba Thượng Thiên Hương chính là Cừu Thiên Hương, đứa con gái của người yêu lão và sư đệ của lão. Chính tình yêu với Lâm Tiểu Đào mà lão đã yêu thương Ba Thượng Thiên Hương như chính con ruột của mình. Lão bảo vệ con gái như bảo vệ chính mạng sống của mình. Ôi, một tâm tình cao cả và thiêng liêng làm sao!
Liễu Lâm Phong là người thâm trầm nên mặc dù tức giận thay cho Ba Thương Thần Thương, chàng vẫn không biểu hiện gì ra bên ngoài. Chàng khoanh tay trước ngực, đưa mắt nhìn Ba Thượng Thần Thương như có ý chờ nghe lão nói tiếp.
Ba Thượng Thần Thương nói
- Lúc này võ công của sư muội ta cũng khá hơn trước. Sư muội hợp công cùng với ta thoát đi. Nhưng sau đó ta, sư muội với đứa con gái của Cừu Như Hải bị đánh rớt xuống Hồng Lạc Trì. Ba người chúng ta nương theo dòng nước và thoát đi. Lâm Tiểu Đào cùng ta mai danh ẩn tích để nuôi dạy Cừu Thiên Hương và chờ ngày phục thù.
Ba Thượng Thần Thương nghẹn ngào nói tiếp:
- Khi Cừu Thiên Hương được mười hai tuổi thì Cừu Như Hải lại phát hiện ra và tìm tới. Nhân lúc ta đi hái thuốc không có ở nhà, hắn dùng Mê Hương Tán để khống chế tinh thần của Lâm Tiểu Đào. Khi nàng ấy bị loại xuân dược ấy làm cho tinh thần không tỉnh táo. Nàng ấy không kiềm chế được mình nên đã thất thân với một con dã nhân do Cừu Như Hải mang tới để làm ô uế thanh danh của nàng. Đó là con dã nhân mà sư phụ ta đã bắt được trong một lần đánh nhau với kẻ thù. Kẻ thù chết đi. Con vật trở nên bơ vơ nên sư phụ ta động lòng thương mang nó về nuôi. Khi chất thuốc đã hết tác dụng, Lâm Tiểu Đào đau khổ khi biết sự thật. Nàng đau khổ cùng cực nên gửi con lại cho ta và nhảy xuống Đoạn Hồn Nhai mất tích từ ấy cho tới nay
Tả Thiên Lâm cười:
- Khi ngươi mang Cừu Thiên Hương bỏ đi. Ta và sư phụ ta mới tới nơi. Tên bang chúng Phi Châm Bang theo dõi diễn biến ở đấy thuật lại cho sư phụ ta biết mọi chuyện. Ta mới hiến kế cho sư phụ ta là chất hỏa dược và đốt lên. Như thế sư nương không chết vì tan xương nát thịt thì cũng chết vì hỏa dược ấy
Tề Phi nghiến răng trèo trẹo:
- Thật là độc ác và sâu hiểm. Ta không thể tha thứ cho ngươi
Nói xong, Tề Phi vung quyền nhằm Tả Thiên Lâm phóng tới. Liễu Lâm Phong thoáng nhìn thấy, chàng vội ra tay ngăn chặn ngay:
- Tề hộ pháp. Đừng quá nóng nảy như thế. Ta còn nhiều chuyện muốn khai thác hắn. Hộ pháp không cần ra tay, gã cũng không thể sống sót với Tam Dạ Câu Hồn Đơn đâu. Hộ pháp yên tâm. Kẻ ác luôn có một cái cục xứng đáng.
Tề Phi vội thu tay lại. Gã đấm một phát vào cội cây cạnh đó như để phác tác nỗi căm tức tột cùng của mình. Cội cây ngã rào rào. Bỗng nhiên từ trên cây có một bóng đen xuất hiện. Từ nãy giờ hắn rình nghe mọi chuyện. Không ngờ Tề Phi đấm vào thân cây. Hắn ta không phòng bị lộ hành tung. Thế là hắn ta đành phải nhảy xuống đất.