Ba Thượng Thần Thương nghe tên Tả Thiên Lâm nói Huyết Độc Đoạt Hồn, sư phụ lão bị Cừu Như Hải hãm hại thê thảm như thế nên lão òa lên khóc nức nở. Lão bứt tóc bứt tai, trông rất khổ sở. Lão nghẹn ngào hỏi:
- Vạn Lí Phi Châm ở trong tay ngươi. Như thế có nghĩa là ngươi đã gϊếŧ sư phụ của mình để đoạt bảo và thoát li Phi Châm Bang?
Tả Thiên Lâm cười vang đầy kiêu hãnh:
- Lão hồ li ấy không ngờ có ngày ta cũng hạ độc lão mà lão không hề hay biết. Trong đầu lão chỉ mang một mối thù bất cộng đái thiên với lão Ba Thượng ngươi. Bởi lão nghĩ ngươi chính là người đoạt mất Vạn Lí Phi Châm và đưa mẹ con của sư nương Lâm Tiểu Đào trốn đi. Vì thế, sư phụ tung lực lượng tỏa đi khắp nơi để truy sát lão quái ngươi. Ta nhân cơ hội ấy đoạt hết tất cả những gì lão có được rồi trốn đi. Sau này ta gia nhập vào Đào Hoa Cung
Ba Thượng Thiên Hương sầu khổ nói với mọi người mà như độc thoại với chính mình:
- Ta bị một nỗi oan ngàn đời không rửa sạch là thí sư đoạt bảo. Sư phụ đuổi ta ra khỏi Phi Châm Bang. Người giận dữ vì cho rằng ta muốn chiếm ngôi vị bang chủ của Phi Châm Bang và bí kíp Đoạt Mệnh Cửu Phi Châm mà cả người dày công nghiên cứu. Vì thế người không tha thứ cho ta. Ta buồn tủi nhưng là phận đệ tử nên không dám làm trái ý người. Ta bỏ đi. Nhưng sau đó ta nghĩ lại. Ta sợ Lâm Tiểu Đào muội tử và Cừu Thiên Hương, hai mẹ con nàng ấy bị sư đệ hϊếp đáp. Bởi ta biết rõ tính tình sâu độc và đê tiện nên ta lén trở lại Phi Châm Bang. Thế là ta bị Cừu Như Hải bắt gặp. Hắn và ta đánh nhau không biết bao nhiêu trận mà nói. Nhưng tính tình ta không ham tranh đoạt nên từ khi được sư phụ dạy dỗ, ta chỉ chú trọng về y dược để cứu người. Vì thế võ công ta không bằng đệ ấy. Đệ ấy liên kết với người trong Phi Châm Bang bắt nhốt ta trong hầm đá.
Tả Thiên Lâm hốt hoảng:
- Trời. Nơi ấy là nơi khủng khϊếp nhất trong Phi Châm Bang. Những trọng phạm của Bang mới bị đưa vào đó. Người tù không biết đâu là ngày đâu là đêm, mênh mông u tối mịt mù. Những trận quái phong cực độc…Những con ngô công to bằng cánh tay cứ bò lúc nhúc khắp nơi. Vì thế tù nhân vào đây thì không có cơ hội bước ra ngoài nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa
Ba Thượng Thần Thương nói:
- Phải. Những ngày tháng đó là những ngày tháng khủng khϊếp nhất đời ta. Nhưng vì sư muội nên ta phải cố gắng kéo dài mạng sống. Dùng tất cả sức lực còn lại của mình để chống chọi lại tất cả, để sinh tồn. Trong đầu ta chỉ có một mong muốn duy nhất. Sống… Ta phải sống… Sống vì Lâm Tiểu Đào và hài tử của nàng.
Liễu Lâm Phong và Truy Tung Bất Nhị Tề Phi cũng rất nóng lòng muốn biết Đào Hoa Cung tọa lạc ở nơi đâu để còn đi cứu Điền Cẩm Hồng và Ba Thượng Thiên Hương. Nhưng khi nghe những biến cố đau thương, những bất hạnh tột cùng của Ba Thượng Thần Thương thì họ không đành lòng làm gián đoạn tâm tư của lão. Ai cũng bùi ngùi thương xót cho con người hiền lành, lương thiên nhưng cuộc đời xô đẩy vào ngõ tăm tối nhất.
Liễu Lâm Phong khẽ lau nước mắt. Chàng đồng cảm, xót xa cho cuộc đời lão. Hết biến cố này tới biến cố khác. Không biết từ khi nào chàng đã đến và đứng cạnh bên Ba Thượng lão nhân. Chàng thấp giọng hỏi:
- Rồi sau đó làm sao lão thoát khỏi nơi ấy?
Ba Thượng Thần Thương khẽ đưa tay lau vội giọt nước mắt đọng trên hõm má rồi nói tiếp:
- Môn chủ biết không? Từ khi Cừu Như Hải bắt nhốt được ta, hắn hả hê lắm. Hắn nghĩ hắn có thể ăn ngon, ngủ yên. Hắn không còn ai chống đối lại hắn nữa. Nhất là không còn ai biết bí mật và mưu đồ xấu xa của hắn bị mọi người phát giác. Hắn đã nhổ xong cái gai trong mắt. Do đó, từ nay hắncó thể kê cao gối mà ngủ, mà hưởng thụ niềm vinh quang trở thành bang chủ Phi Châm Bang. Chính vì thế hắn không còn sợ hãi điều gì nữa. Hắn thỏa thích uống rượu. Đó chính là sở thích duy nhất của hắn. Vậy là trong một lần say túy lúy, hắn đã vô tình tiết lộ tất cả bí mật cho Lâm Tiểu Đào biết. Nàng ấy vô cùng căm hận hắn. Định ra tay gϊếŧ hắn ngay. Nhưng nghĩ bản lĩnh của mình không cao. Dù hắn ta có say nhưng sư muội cũng không phải là đối thủ của hắn. Cho nên sư muội vội tìm cách cứu ta thoát khỏi hầm đá. Để cùng nhau hợp sức gϊếŧ hắn
Liễu Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm.
- Người tốt luôn được trời đất phù trợ. Trong cửa tử ắt có cửa sinh…
Ba Thượng Thần Thương gật đầu:
- Môn chủ nói phải. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Ta và Lâm Tiểu Đào mang Cừu Thiên Hương trốn đi. Ta đưa nàng ấy đến một động khẩu thật bí mật ở Thiên Hà Nhai của vùng quan ngoại mà lẩn tránh Cừu Như Hải và truyền thụ võ công cho Lâm Tiểu Đào và Cừu Thiên Hương. Thời gian thấm thoát trôi qua. Ta và nàng ấy sống với nhau được tròn ba năm chẳn. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời ta. Tuy chúng ta không phải là vợ chồng nhưng tâm hồn và tình ý đã trao trọn cho nhau. Ta có thời gian, gần gũi, chăm sóc cho mẹ con nàng ấy. Đối với ta, cuộc đời ta như thế là đủ, không còn đòi hỏi gì hơn. Nhưng rồi…