Huyết Án Liễu Cốc Xà Linh Trang

Chương 49: Đường kiếm diệt cừu

Nói xong, A Khắc Cáp Tắc vũ lộng thanh thần kiếm. Những đường hỏa quang vây kín người Tú Sĩ Cuồng Minh và hất văng cả mười mũi Liễu Diệp Phi Đao. Nhưng đường đi của Liễu Diệp Phi Đao khá đặc biệt. Tuy bị chém văng ra xa nhưng nó vẫn bay trở về. Tú Sĩ Cuồng Minh khẽ hất tay một cái. Tức thì mười mũi Liễu Diệp Phi Đao nằm yên trong tay áo của hắn. Thủ pháp thật kinh hồn.

Riêng A Khắc Cáp Tắc suốt năm năm qua, ngày nào chàng dũng sĩ Nõa Khắc cũng không ngừng luyện kiếm chỉ mong có ngày này. Vì thế, đường kiếm A Khắc Cáp Tắc vung lên như rồng thiêng uốn mình. Tất cả sự căm thù và lòng oán hận giúp chàng trai có thêm dũng khí và lòng tự tin. A Khắc Cáp Tắc bình tĩnh múa kiếm theo những gì chàng đã học được.

Quả không hổ danh là Lôi Kiếm. Khắp người Tú Sĩ Cuồng Minh áo quần bị cháy xém, loang lổ. Bộ râu dài, mượt mà của hắn giờ đây bị cháy cụt. Trông thật hoạt kê.

A Khắc Cáp Tắc quyết không tha cho kẻ làm cho chàng nhà tan cửa nát, mẫu thân đau khổ với bệnh tật. Đường kiếm của gã như giao long vùng vẫy. Luồng hắc quang dưới ánh mặt trời càng làm cho uy lực của đường kiếm thêm dũng mãnh.

Tuy nội lực của A Khắc Cáp Tắc không là bao so với một cao thủ thành danh như Tú Sĩ Cuồng Minh nhưng lòng căm thù cao độ cùng với thần binh lợi khí trong tay, chàng trai Nõa Khắc như một dũng sĩ trên sa mạc. Năm năm dài không ngừng luyện tập võ công chỉ để chờ giây phút này. Vì thế đường kiếm của A Khắc Cáp Tắc không thể tầm thường. Ánh hỏa quang của thanh kiếm được chàng ta lợi dụng ánh dương quang để phát huy tối đa sức nóng nhằm tiêu diệt kẻ thù. Tú Sĩ Cuồng Minh vừa bị Liễu Lâm Phong phóng Hàn Băng Chưởng nên huyết mạch bị ngưng trệ, đảo lộn. Người hắn ta nhộn nhạo, muốn ói ra nhưng không thể. Hắn cố gắng lắm mới không ói ra máu. Người hắn ta như con thuyền chao đảo trước phong ba bão táp trên đại dương.

Giờ đây, thanh thần kiếm với sức nóng kinh người làm cho hắn sống dở chết dở. Chưa bao giờ hắn ta rơi vào hoàn cảnh như thế. Trong lòng hắn luôn tự phụ, bản thân có bản lĩnh phi phàm lại am hiểu võ công của thất đại môn phái nên không một cao thủ nào có thể đả bại được hắn. Nhưng hắn đã lầm. Võ công vốn bao la và huyền ảo vô cùng. Hắn không thể am hiểu hết huyền cơ của tất cả các nền võ học của các môn phái trong giang hồ. Hắn đã sai.

Và giờ đây hắn ta chống trả trong vô vọng. Hắn không còn hung hăng như trước nữa. Mồ hôi hắn túa ra ướt đẫm áo bào của hắn. Máu trên người hắn vẫn còn tuôn xối xả. Hắn không có thời gian để điểm huyệt chỉ huyết. A Khắc Cáp Tắc nghiến răng thét lên:

- Hôm nay là ngày tàn của ngươi. Ta quyết dùng đường kiếm này để trả thù cho phụ thân ta bị ngươi gϊếŧ hại

Nói rồi A Khắc Cáp Tắc vung kiếm điểm vào huyệt Khí Hải của Tú Sĩ Cuồng Minh.

Nhưng hắn không phải là kẻ tầm thường. Dù cận kề với cái chết nhưng hắn vẫn biến chiêu và hất tay áo tới phía trước. Tức thì mười mũi Liễu Diệp Phi Đao lại bay ra như anh sao xẹt. Khoảng cách quá gần. A Khắc Cáp Tắc lại không phải là một cao thủ thành danh trên chốn giang hồ. Vì thế A Khắc Cáp Tắc thoái lui và lúng túng nhìn mũi Phi Đao bay tới trong vô vọng.

Lúc này một ánh chớp lóe lên. Liễu Lâm Phong lượn người tung ra một chiêu chưởng sấm sét. Chàng gạt bay mười mũi Phi Đao đồng thời ngoặt người lại xạ một đạo Vô Hình Chỉ vào Tú Sĩ Cuồng Minh

Hắn loạng choạng tìm cách né tránh. Giờ đây hắn đã sức cùng lực kiệt. Vì thế hành động của hắn không còn linh hoạt nữa. A Khắc Cáp Tắc thoát hiểm. Chàng đưa mắt tỏ ý biết ơn Liễu Lâm Phong. Sau đó A Khắc Cáp Tắc mím môi và vung kiếm tiếp tục chiến đấu.

Chàng thét lên một tiếng rồi vận dụng khẩu quyết của Lôi Kiếm theo thế Mãn Địa Phi Hoa. Hàng trăm đóa mai hoa trắng xóa thoát ra từ mũi kiếm của A Khắc Cáp Tắc. Tú Sĩ Cuồng Minh rú lên một tiếng kinh hoàng. Hắn đã trúng mấy mũi kiếm của A Khắc Cáp Tắc. Hắn loạng choạng. Máu từ trên cuống họng hắn tuôn ra như một vòi huyết tiễn. Tiếng kêu của hắn trở nên uất nghẹn và không thành lời. Hắn gục xuống chết tại chỗ

A Khắc Cáp Tắc quỳ xuống và nói:

- Phụ thân ơi! Cuối cùng hài nhi cũng trả được thù cho phụ thân rồi.

Chàng hét lên một tiếng. Âm thanh của niềm kiêu hãnh, của những oán hờn được giải tỏa vang vọng khắp nơi. Liễu Lâm Phong và Điền Vũ Hầu im lặng trước giây phút đầy xúc động ấy.

Thét xong, A Khắc Cáp Tắc đưa thanh kiếm chém phăng đầu của Tú Sĩ Cuồng Minh. Thế là xong đời một tên đầy tham vọng và độc ác.

Liễu Lâm Phong lấy ra một chiếc bình ngọc và đổ ra một ít hóa chất nhằm giữ đầu tên ác nhân kia không bị hủy hoại. Sau đó chàng trao lại cho A Khắc Cáp Tắc. Hắn cầm lấy và cất vào trong bọc áo đeo lên vai. Quay sang Liễu Lâm Phong, chàng nói:

- Đa tạ huynh đã giúp đệ trả được thù cho phụ thân. A Khắc Cáp Tắc đệ dù có chết cũng cam lòng theo hầu hạ đại ca

Liễu Lâm Phong nói:

- Việc của A Khắc Cáp Tắc đệ đã xong. Giờ ta hãy mau tìm Điền Cẩm Hồng và mọi người. Trong sơn trang này chỉ có một mình Tú Sĩ Cuồng Minh. Hắn tự thị có võ công cao cường nên không hề có thuộc hạ nào cả. Chúng ta có thể ung dung vào trong mà không sợ gặp phải cạm bẫy nữa.