Liễu Lâm Phong gật đầu tiếp thu lời giáo huấn của sư bá chàng. Chợt chàng nghĩ ra một chuyện. Chàng nhìn Bạch Diện Nhân và nói:
- Thưa bá phụ. Hiền điệt giờ đây chỉ còn có bá phụ là người thân duy nhất. Mọi chuyện mong người trù tính giúp Phong nhi. Bá phụ nay tuổi hạc đã cao, lại không có người thân nào cả. Phong nhi muốn bái người làm nghĩa phụ. Không biết ý bá phụ như thế nào?
Bạch Diện Nhân nhìn chàng bằng ánh mắt chứa chan thương yêu. Lão đã già. Sống những ngày tháng quạnh quẽ. Lão thường đến Liễu gia trang chơi đùa với Liễu Lâm Phong. Trong lòng lão, chàng chẳng khác nào ái tử của lão. Giờ nghe chàng nói, nước mắt lão tuôn rơi. Vừa thương cho đứa cháu côi cút vừa hạnh phúc vì có một đứa con để yêu thương. Lão dang tay ôm Liễu Lâm Phong vào lòng. Chàng cũng quỳ xuống và gọi lão là nghĩa phụ
- Phong nhi thật hiểu lòng ta.
- Nghĩa phụ
Liễu Lâm Phong quỳ xuống và lạy Bạch Diện Nhân chín lạy. Họ xúc động nghẹn ngào. Thời gian trôi qua. Chợt Bạch Điêu kêu lên quang quác. Liễu Lâm Phong phóng mình ra trước khoảng sân rộng. Chàng ngẩng đầu lên và nhận ra cả gia đình nó đang đứng trước mặt chàng. Nhưng có điều Hắc Điêu trông không được khỏe. Bộ lông nó xơ xác. Đôi mắt lờ đờ mệt mỏi. Nó không còn dáng vẻ oai phong của một con Thần Điêu từng cùng Liễu Lâm Bình tung hoành thuở nào. Liễu Lâm Phong giật mình và chạy đến vuốt ve Hắc Điêu. Nó cũng gục gặc đầu ra vẻ mừng rỡ.
Liễu Lâm Phong xót xa nhìn con vật trung thành với gia đình chàng. Nó cũng trải qua biến cố như chàng. Không đành lòng, chàng vội đến và xoa bóp khắp người nó. Khi chàng còn ở rừng Thần Y Giá nơi Thiên Ma Lãnh, chàng có nghiên cứu về y dược. Chàng tự tin với vốn kiến thức mà chàng sẵn có. Do đó, chàng muốn tìm hiểu xem Thần Điêu đang gặp vấn đề gì. Chàng sẽ tìm cách chữa trị cho nó.
Cuối cùng, chàng nhận ra hơi thở của nó rít lên thật khó khăn. Có lẽ nó gặp phải vấn đề gì đó về hô hấp. Chàng đưa tay thăm dò và phát hiện ra một vật gì đó phía dưới cổ của nó. Liễu Lâm Phong cố gắng lấy ra. Thì ra đó là một viên ngọc màu đen. Sắc huyền óng ánh. Liễu Lâm Phong kinh ngạc đưa viên ngọc ấy cho nghĩa phụ xem. Bạch Diện Nhân cầm lên và nói:
- Nội đan Hồng Sắc Xà Vương
Liễu Lâm Phong nghe nghĩa phụ nói thế thì mừng rỡ vô cùng:
- Thưa nghĩa phụ. Người có chắc chắn đây là nội đan của Hồng Sắc Xà Vương không?
Bạch Diện Nhân gật gù:
- Ta chắc chắn với hài nhi. Trước đây ta thường hay đến Liễu Cốc Xà Linh Trang chơi với phụ thân con. Phụ thân con cũng từng cho ta xem nên ta không thể lầm lẫn được.
Liễu Lâm Phong nhìn Hắc Điêu và nói:
- Hắc huynh, có phải phụ thân của đệ bảo Hắc huynh nuốt viên nội đan này không?
Hắc Điêu nghe nói liền gục gặc chiếc đầu to lớn của nó. Sau đó nó rít lên những tiếng bi thương. Liễu Lâm Phong liền lấy ra một ít linh dược, hòa với nước và cho Hắc Điêu uống. Chẳng bao lâu, nó khỏe lại, trông cũng linh hoạt hơn trước. Lũ Bạch Điêu và các con nó cũng kêu lên mừng rỡ. Bạch Điêu cọ cọ chiếc đầu của nó vào người chàng. Có lẽ nó cám ơn chàng vì chàng đã chữa bệnh cho chồng của nó.
- Bạch tỉ yên tâm. Đệ sẽ chữa lành bệnh cho Hắc huynh. Gia đình tỉ đã vất vả vì Liễu gia quá nhiều rồi. Đệ nhất
định sẽ đem hết tài y thuật của mình để cứu chữa cho Hắc huynh
Đến lúc này chàng mới nhận ra phụ thân chàng tâm cơ hơn người. Trước đây trong lúc luyện công, chàng không hiểu tại sao phụ thân chàng lại không để viên nội đan này vào trong túi đồ cho chàng. Năm năm trước đây, nếu phụ thân chàng để viên nội đan này trong túi đồ mà mẹ con chàng mang theo khi đào thoát. Thì chắc chắn chàng sẽ dùng nó để uống cùng với viên Huyết Sắc Bảo Mệnh Đan mà sư tổ chàng để lại nhằm nhanh chóng tăng nội lực. Lòng nôn nóng trả thù sẽ làm chàng không ngần ngại phục thuốc ngay.
Sau này khi đọc quyển Y Cảo Kì Thư của sư tổ, chàng mới biết, nếu chàng chưa đủ tuổi mười lăm thì không thể dùng kì trân dị dược ấy được. Nếu không thì kinh mạch của chàng sẽ nổ tung ra và chết trong tích tắc. Có lẽ phụ thân chàng hiểu viên nội đan ấy vô cùng trân quý và không muốn để lọt vào tay của kẻ thù. Đồng thời, phụ thân sợ mẹ con chàng bị truy sát vì viên nội đan nên bảo Hắc Điêu nuốt đi. Năm năm dài Hắc Điêu tuân lệnh chủ gìn giữ nội đan. Cơ thể nó không thể thích nghi với bảo vật trên nên Thần Điêu ngày càng vàng vọt. Thật xót xa cho một con vật trung thành.
Liễu Lâm Phong dùng hết tài y thuật của mình để chữa bệnh cho Hắc Điêu. Ít lâu sau, Hắc Điêu khỏe mạnh lại. Trông nó uy vũ và oai phong như thuở nào. Cả gia đình nó quây quần, quấn quýt bên nhau. Đêm đêm, chúng đậu trên một cành cây cổ thụ trước gian thảo xá của Bạch Diện Nhân để canh gác, đề phòng địch nhân tới tập kích.
Kể từ đó, Liễu Lâm Phong và Hắc Bạch Song Điêu ngày càng thân thiết và gắn bó với nhau hơn. Chàng mang ơn hai con vật trung thành luôn hết lòng vì Liễu gia nên đối xử với chúng như huynh trưởng của mình. Chúng cũng gắn bó với chàng như hình với bóng. Lúc này, Bạch Diện Nhân vừa chữa độc thương vừa không ngừng tài bồi kiến văn cho Liễu Lâm Phong. Chàng hiểu kẻ thù lớn mạnh nên chăm chỉ luyện tập võ nghệ và tiếp thu những lời dạy bảo của nghĩa phụ