Nhìn thấy con Huyết Dực Độc Xà nằm chắn lối, ai nấy cũng giật mình. Bốn huynh đệ họ Điền tự nghĩ nếu hôm nay không có Liễu Lâm Phong nhiều lần ra tay giải vây thì họ chẳng còn sống đến bây giờ. Chốn giang hồ thật nhiều phong ba, nguy hiểm. Họ hiểu rằng việc trả thù của họ sẽ gặp muôn vàn khó khăn. Ai ai cũng tự nhủ với bản thân là cần phải cẩn thận hơn nữa.
Liễu Lâm Phong nói:
- Ta đã khống chế con quái xà này rồi. Nó không còn hung hãn nữa đâu. Chúng ta cứ để cho nó ngủ một giấc thật ngon lành đi. Khi nó tỉnh lại nó sẽ không nhớ gì cả. Nhưng từ nay, nó sẽ đặc biệt nghe lời huynh. Mọi người hãy yên tâm đi. Chúng ta mau tìm một chỗ nào đó an toàn để trú qua đêm đi. Trời đã về khuya lắm rồi. Điền tứ muội cần phải dưỡng thương.
Cây rừng thật cao lớn và rậm rạp. Thỉnh thoảng chàng chuyền từ cành này sang cành khác. Những tháng ngày ở rừng Thần Y Giá, chàng đã quá quen với việc di chuyển như thế này. Do đó, chàng như bỏ xa ba huynh đệ họ Điền. Mãi miết xông pha tới phía trước, chàng giật mình khi nghe tiếng Điền Cẩm Hồng nói khẽ:
- Đại ca, huynh khinh công thật tuyệt luân. Ba huynh của muội không thể nào theo kịp huynh. Xin huynh hãy đi chậm lại và hãy để muội tự đi. Huynh không cần phải lo cho muội như thế.
Liễu Lâm Phong nghe Điền Cẩm Hồng nói thế thì bất giác giật mình. Chàng vội buông tay nàng ra. Bởi chàng quá lo cho tứ muội nên chàng không nghĩ gì đến chuyện nam nữ hữu biệt. Giờ đây, chàng mới thấy hối hận. Một cảm giác kì lạ len nhẹ trong tâm hồn chàng. Trước đây chàng chỉ biết có mẫu thân. Rồi mẫu thân chàng quy tiên. Chàng suốt ngày lo tập luyện võ công và chơi đùa với Bạch Hầu, Bạch Hổ. Điền Cẩm Hồng là người con gái đầu tiên trong đời chàng tiếp xúc. Lòng chàng cảm thấy xao xuyến, bâng khuâng lạ lùng.
Bất giác, Liễu Lâm Phong liếc mắt nhìn tứ muội. Không hiểu sao, lúc ấy Điền Cẩm Hồng cũng đưa mắt nhìn chàng. Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng ngượng nghịu và bối rối.
Liễu Lâm Phong ấp úng:
- Đại huynh thật vô ý quá. Ta xin lỗi hiền muội nhé
Điền Cẩm Hồng không nói không rằng. Nàng nhìn xuống đất. Tay mân mê tà áo. Hai người không ai nói với ai lời nào cả. Họ cùng im lặng và nghe trái tim mình rạo rực.
* “Cái buổi ban đầu lưu luyến ấy*
* Nghìn năm muôn thuở mấy ai quên”*
Vừa lúc ấy, ba huynh đệ họ Điền cũng vừa phi thân tới. Họ thở hồng hộc. Trán đẫm mồ hôi. Quả là một ngày đầy gian lao và gặp nhiều biến cố.
Điền Bá Tú là người từng trải nhất trong bốn huynh đệ. Vì vậy khi Điền Bá Tú vừa phóng mình tới. Nhìn thấy hai người bẽn lẽn nhìn nhau. Điền Bá Tú hiểu rằng hai người có cảm xúc với nhau. Nhưng mọi người còn khá ngại ngùng nên Điền đại thiếu gia vội đánh trống lãng bằng cách hỏi Liễu Lâm Phong:
- Đại huynh. Huynh xem ở đâu liệu chúng ta đã an toàn chưa? Đệ thấy chúng ta ẩn núp nơi này khá gần với kinh thành. Nếu bọn người kia xông vào đây thì chúng ta biết phải làm thế nào?
Liễu Lâm Phong ngẩn ngơ như người vừa nằm mộng. Nghe Điền Bá Tú nói, chàng gật đầu và nói:
- Đệ nói rất phải. Nhưng cổ nhân có câu “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất”. Ta có nghiên cứu đôi chút về kì môn trận pháp. Để ta biến nơi này thành một trận địa bất khả xâm phạm. Như thế các đệ có thể nghĩ ngơi và vận công điều hòa chân khí.
Nói xong, chàng vội dời những hòn đá và bẻ cành cây cắm đầy xung quanh. Khoảng cách chỗ năm người dừng chân khoảng bốn trượng. Từ đây, mọi người có thể quan sát được tình hình xung quanh. Sau đi làm xong, Liễu Lâm Phong nhìn mọi người và nói:
- Các đệ, ai cũng mệt mỏi cả rồi. Đệ hãy mau ngồi xuống và điều tức. Nếu bọn địch nhân có xâm nhập vào đây, chúng cũng không thể nào nhìn thấy các huynh muội. Mọi người hãy yên tâm và tịnh dưỡng. Ta đi một vòng quan sát tình hình xung quanh rồi sẽ trở về ngay