Liễu Lâm Phong thấy cuộc đấu mỗi lúc một gay gắt mà chưa thể hạ được địch thủ. Chàng bắt đầu sốt ruột nhận ra võ công của địch nhân hết sức lợi hại. Hơn nữa nỗi lo sợ mấy huynh đệ họ Điền không thể hạ được tên phó bang chủ. Như thế mọi người không có cách nào thoát khỏi nơi này. Tên phó bảng chủ quả thật có võ công vô cùng khủng kiếp.
Thấy tình thế mỗi lúc một nguy cấp hơn. Chàng quyết định sử dụng chiêu Kiếm Phong Phi Bạt. Đây là chiêu thứ nhất trong ba chiêu kiếm kì ảo mà sư tổ chàng đã dày công nghiên cứu. Nhưng chàng lại không mang theo kiếm. Vì thế chàng sử dụng song thủ như thanh cương kiếm tấn công liền tên hắc y. Gã hắc y lúng túng và tung người phóng lên cao hai trượng để tránh chiêu thức kì lạ.
Liễu Lâm Phong hét lên:
- Ngươi chạy đâu cho thoát. Đỡ
Nói xong, chàng mím môi và tấn công quyết liệt hơn bằng chiêu kiếm mà chàng vừa luyện được cách đó ít lâu. Chiêu kiếm mà cả đời sư tổ sáng chế ra quả thật kinh hoàng bạt tụy. Gã Hắc Sát sứ giả làm sao hắn có thể thoát khỏi chiêu thức mà sư tổ chàng đã sáng chế ra. Hồng Kiếm Vương Hoạt Thiên Thù được mệnh danh là Kiếm Vương. Từ xưa, suốt năm mươi năm, những đường kiếm của Hồng Kiếm Vương Hoạt Thiên Thù vốn đã không có đối thủ. Giờ đây, ba chiêu kiếm mà cả đời sư tổ sáng chế ra, kiếm phong rít ù ù và cao thâm đến bực nào.
Mặc dù chàng sử dụng song thủ nhưng uy lực dũng mãnh không kém. Vì thế đường kiếm của chàng cực kì bá đạo. Hắc Sát sứ giả phóng lên hai trượng nhưng thủ kiếm của Liễu Lâm Phong lướt tới và nhằm song cước của hắn quét tới. Chàng muốn sớm kết thúc trận đấu nên trong thức cuối của kiếm chiêu chàng đã biến đổi thành Hàn Băng chưởng
Hắc Sát sứ giả trúng một chiêu kiếm. Hắn văng ra xa. Hai chân gãy lìa. Nhưng chính Hàn Băng chưởng với chưởng phong âm hàn. Những giọt nước trong không gian tích tụ thành mũi tên băng nhằm vào trọng huyệt của hắn mà điểm tới. Trên mình hắn là bảy vết thương chí mạng. Liễu Lâm Phong không bỏ lỡ cơ hội. Chàng phóng tới và tung ra một đạo Vô Hình Chưởng. Chưởng phong mãnh liệt nhằm ba huyệt Trung Chú, Hoàng Dụ, Thông Cốc kích tới. Gã hắc y văng ra xa ba trượng và nằm im bất động. Nhưng một điều thật khủng khϊếp đã xảy ra. Trên khắp người hắn, không một giọt máu nào tuôn ra sau khi chàng đoạn lìa hai chi của gã. Đó chính là tác dụng của Hàn Băng chưởng làm cho khí huyết trong nội thể của hắn đông lại và hắn chết ngay tức khắc.
Ở phía bên kia, ba huynh đệ họ Điền cũng kết thúc trận đấu. Gã phó bang chủ và tên Độc Hoạt Phật Viên Công Tăng cũng thảm tử trước song chùy của Điền Bá Tú và Thanh Long Đao của Điền Đại Lực… Họ thật không hổ danh là đệ tử đắc ý của Nhất Đao Vương Cù Tôn Dật.
Liễu Lâm Phong vội phóng người lên vai bệ thờ và đỡ Điền Cẩm Hồng xuống. Nàng ta vô cùng bối rối. Mặt đỏ ửng lên. Nàng mất hết nội lực nên đành ôm lấy người Liễu Lâm Phong để chàng đưa xuống Lúc này, Điền Bá Tú nói:
- Chúng ta hãy mau chóng rời khỏi nơi này. Một khắc nữa bọn người Chu Cáp Tinh Độc bang kia trở lại đây thì rất nguy hiểm. Chúng ta thân cô, thế cô. Ta không nên đối đầu với chúng. Trước tiên ta nên tìm nơi để phục hồi công lực và trị thương cho tứ muội đã
Liễu Lâm Phong cũng gật đầu:
- Đệ nói rất phải. Trước tiên ta phải lo trị thương trước. Sau đó, ta tìm hiểu thực lực của bọn chúng rồi tiêu diệt từng phân đà của chúng cũng không muộn.
Chàng suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta hãy xử lí ba cái xác ở đây trước đã.
Chợt Điền Vũ Hầu nói:
- Tên Hắc Sát sứ giả võ công vô cùng cao thâm. Nếu chúng ta đối đầu với những người thuộc hàng thúc bá của hắn thì chúng ta không tày nào chống đỡ nổi
Mọi người gật đầu cho là lời nói của Điền Vũ Hầu rất chí lí. Tên Hắc Sát sứ giả võ công đã như thế, những tên khác trong Khổng Tước Bang võ công còn lợi hại đến bậc nào nữa. Điền Vũ Hầu không nói không rằng, chàng ta tiến lại gần tên sứ giả và cho tay vào túi hắn lấy ra viên ngọc, hộp gỗ màu đỏ và quyển sách mỏng. Chàng cười có vẻ thích thú:
- Ta không nên quân tử với kẻ thù. Nếu ta áp dụng sách lược gậy ông đập lưng ông thì không còn gì hiệu quả bằng. Kẻ thù sẽ một phen bất ngờ
Mọi người cười lên ha hả trước sự khôn ngoan và lém lỉnh của Điền Vũ Hầu. Chàng ta không quên tìm tất cả những gì có được trong hai cái xác kia. Tên phó bang chủ đúng là một tên tham tiền. Trong người hắn có không dưới một ngàn lượng bạc. Hắn cất những tờ ngân phiếu kia khá kĩ. Nhưng Điền Vũ Hầu cũng tìm ra. Trong người hắn cũng có một tập sách mỏng, một tấm lệnh bài và một tấm bản đồ bằng da dê.
Riêng tên Độc Hoạt Phật Viên Công Tăng lại là một người chuyên nghiên cứu y thư, độc dược. Trong người hắn có hai bình ngọc. Mỗi bình chứa một chất bột màu trắng. Không biết đó là thứ gì. Nhưng Điền Vũ Hầu khá hài lòng trước những gì thu hoạch được.
Điền Cẩm Hồng nói:
- Nhị huynh, có lẽ chúng ta nên nghĩ đến chuyện thu hoạch các bí kíp võ công của kẻ thù. Muội sẽ tập hợp lại và viết thành một quyển sách. Nếu con cháu ta lớn lên, mình dạy cho chúng nó để chúng có bản lĩnh siêu quần và có khả năng đối mặt với những hiểm nguy thì hay biết mấy.
Điền Đại Lực lắc đầu:
- Huynh không tán thành điều đó. Võ công mỗi một môn phái có những đường lối và cách luyện riêng. Chúng ta không thể tích cóp võ công hỗn tạp của các môn phái để luyện được. Hơn nữa, chúng ta cũng nên tôn trọng võ công các phái. Đạo quân tử không cho phép ta lấy đồ của người đã tử thương được
Điền Cẩm Hồng là nữ nhi nên nàng có cách nhìn nhận sâu sắc hơn. Nàng nói:
- Huynh nói không sai. Chúng ta cũng là võ lâm chính phái. Ta không có quyền luyện võ công của phái khác khi chưa được sự cho phép của họ. Nhưng huynh có nghĩ đến, nếu sư phụ của tên Hắc Sát sứ giả này cũng gia nhập vào Khổng Tước Bang và tìm ta để trả thù. Ta không biết lộ số võ công của họ. Điều đó có phải ta gặp bất lợi lắm không?
Ngừng một lúc, nàng nói tiếp:
- Nếu một trong các huynh chống không lại họ. Huynh chết đi thì muội sẽ như thế nào đây. Chắc là muội không sống nổi đâu. Phụ mẫu mất rồi. Muội chỉ còn có các huynh là người thân thôi
. Điền Bá Tú đến ôm choàng lấy em gái:
- Muội đừng lo lắng như thế. Các huynh không chết được đâu. Các huynh còn phải trả thù cho phụ mẫu và nhìn em gái xuất giá nữa chứ. Muội muốn như thế thì cứ làm như ý của muội đi. Nhưng ta cứ thu thập những thứ ấy và cất đi. Sau này nếu cần đến thì sử dụng, không thì cất ở đấy cũng chẳng hại gì.
Liễu Lâm Phong nói:
- Điền Bá Tú nói cũng hợp ý ta. Giờ đây chúng ta lực lượng chẳng có gì. Kẻ thù trước mắt thì quá hùng mạnh. Chúng ta không nên khinh địch. Cần phải thận trọng thì hơn. Bây giờ để huynh giải quyết các xác chết kia rồi các huynh đệ chúng ta tìm nơi dưỡng thương thôi.
Nói xong, chàng liền lấy trong túi áo ra một chiếc bình ngọc. Chàng mở nút ra và rắc một ít bột phấn Thấu Cốt Đơn. Thế là ít lâu sau, hai cái xác kia trở thành một vũng nước. Quần áo của họ cũng tiêu hóa đi mất.
Mọi người ai nấy đều lắc đầu lè lưỡi. Không ai có thể tin trên đời này lại có một loại độc phấn kinh hoàng đến như thế. Điền Vũ Hầu phe phẩy chiếc quạt lông và nói:
- Đại huynh không chỉ võ công cao thâm mà trình độ y thuật của đại huynh cũng thật thần sầu. Mấy huynh đệ của đệ từng lăn lộn trên chốn giang hồ nhưng cũng chưa bao giờ chứng kiến loại Hủy Cốt Thi nào khủng khϊếp như thế. Xem ra mối gia thù của chúng ta có hi vọng được trả rồi.