Diệp Phụng Kiều nghe con nói thì đau lòng vô cùng. Bà ôm đứa con trai vào lòng mà khóc nức nở. Riêng Liễu Lâm Phong nghe mẹ nói về việc luyện công của bản thân thì ngơ ngẩn. Chàng không ngờ lại là như thế. Chàng vừa mừng lại vừa lo sợ. Bỗng Diệp Phụng Kiều ho lên một tiếng rồi đoạn khí. Liễu Lâm Phong hốt hoảng lay gọi mẹ. Nhưng mẫu thân chàng đã thành người thiên cổ. Nỗi đau gia đình tan nát. Phụ thân không biết sống chết thế nào. Chàng chỉ có một người thân duy nhất vào lúc này là mẫu thân chàng. Thế mà giờ đây mẫu thân chàng chẳng còn. Nỗi đau mất người thân như ai đó cầm dao cắt từng thớ thịt trên người chàng. Liễu Lâm Phong gục ngã bên di hài của mẫu thân. Chàng không tin mới đấy mà chàng đã trở thành cô nhi. Chàng ôm mặt khóc.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu. Cuối cùng chàng cũng gượng dậy. Chàng nghĩ việc trước mắt là phải chôn cất mẫu thân và luyện võ công cho thành thục để mau chống hồi gia trả thù nhà
Liễu Lâm Phong chọn một khoảng đất cạnh ngôi mộ của sư tổ. Chàng đào huyệt và đặt mẫu thân vào đấy. Xong, lấp đất lại. Khấn vái hương hồn của mẫu thân phù hộ cho chàng mau chóng đạt thành ý nguyện của mình. Chàng đứng đấy bất động hàng giờ liền. Những hình ảnh về gia đình, về người than hiện ra trong trí chàng. Nào là hình ảnh về người cha nghiêm khắc, uy nghi, giỏi võ nhưng giàu tình yêu thương con. Nào là hình ảnh mẫu thân chăm chút cho chàng từng chiếc áo mỗi khi tết đến. Nào là những món ăn mà chàng ưa thích…Tất cả, tất cả lướt qua trong trí chàng như một hồi ức đẹp đẽ. Nhưng giờ đây, tất cả đã trở thành quá khứ. Còn hiện tại, chàng cô đơn, bơ vơ, lạc lõng giữa dòng đời. Bên chàng chỉ còn lại một mối thù bất cộng đới thiên mà chàng thề phải báo phục
Bạch Điêu kể từ ngày đưa mẹ con Liễu Lâm Phong đến Thiên Ma Lãnh cũng không thấy trở về. Liễu phu nhân khi còn sống vẫn lo lắng và cho rằng ở Liễu Cốc Xà Linh Trang xảy ra khảm kịch gì thật kinh khϊếp nên Bạch Điêu không đưa gia đình nó trở lại đây. Điều tiên đoán của mẫu thân càng làm cho Liễu Lâm Phong thêm nóng ruột. Chàng càng quyết tâm tập luyện võ nghệ để sớm hồi gia, báo thù
Rồi từ đó chàng không ngừng tập luyện võ công từ chưởng, chỉ, trảo, khinh công, kiếm đến việc nghiên cứu y thư của tổ sư. Chàng quyết tâm gϊếŧ cho bằng được con thiềm thừ để trả thù cho mẫu thân. Chàng ra bờ hồ và rình xem nó đi lại nơi này như thế nào. Theo y thư của sư tổ, thiềm thừ là con vật cực kì độc. Nhất là da, gan và trứng của nó. Có lẽ mẫu thân đã trúng phải chất dịch mà nó tiết ra khi tấn công mẫu thân. Vì thế chàng phục bên bờ hồ hết ngày này đến ngày khác. Cứ đến những đêm trăng sáng, nó thường bò ra khỏi hang và ngồi hứng sương đêm, ngắm trăng. Nó to lớn như một con ly miêu. Mặc dù hình dạng nó chẳng khác gì loài cóc. Có lẽ nó đã sinh sống nơi đây hằng nghìn năm nên mới có than hình to lớn kì lạ như thế.
Chàng quyết tâm phải diệt cho bằng được nó. Cuối cùng, chàng cũng thành công. Trên tay chàng đã có mấy vế thương do độc chất của thiềm thừ phóng ra trong lúc giao tranh. Nơi vết thương, thịt chàng đã chuyển sang màu đen. Chàng không chần chừ, vội lấy ra hai viên giải độc đơn của phụ thân chàng để lại, nuốt nhanh vào và ngồi tọa công trục độc.
Mấy canh giờ sau, từ trên đỉnh đầu chàng, khói trắng bắt đầu bốc lên. Khắp mặt, mồ hôi tuôn ra như tắm. Cuối cùng chàng mở mắt ra. Nơi vết thương của chàng đã chuyển sang màu hồng. Đó là dấu hiệu của chất độc đã được trục ra khỏi cơ thể. Chàng lau vội những giọt mồ hôi trên trán. Chất độc của thiềm thừ quả là ghê gớm.
. Dựa theo Y Cảo Kì Thư của tổ sư, chàng đã dùng thiềm thừ và những dược liệu khác có sẵn trong rừng để luyện thành công Thấu Cốt Đơn. Đấy chính là độc phấn màu đen. Người trúng phải loại độc này sẽ đau đớn như có muôn ngàn con kiến bò vào. Chúng như cắn xé khắp lục phủ ngũ tạng. Xương cốt người trúng độc như bị đoạn lìa. Ít khắc sau thì biến thành vũng nước đen. Không còn dấu vết nào chứng tỏ họ đã từng tồn tại trên đời. Không những thế, Liễu Lâm Phong còn luyện thành Đoạt Hồng Đơn. Đó là loại bột có màu trắng. Người trúng phải loại độc này sẽ lăn ra chết tức thì. Đấy là một chất kì độc Chàng muốn chính tay mình gϊếŧ chết kẻ thù. Nhưng nếu chàng không đủ năng lực để gϊếŧ được chúng thì chàng sẽ tìm dịp nào đó để tung độc phấn Đoạt Hồng Đơn để cùng đồng ư quy tận với nhau.
Thiềm thừ là một con vật độc bậc nhất trong trời đất. Nhưng nó cũng là một kì trân không thua gì Tuyết Liên tử ngàn năm. Liễu Lâm Phong biết rõ điều đó. Vì thế, chàng cũng không quên bào chế ra linh đan có tên là Phục Hoàn Đơn. Những viên thuốc này cực kì quý giá. Người bị trọng thương, đang đứng trước sinh tử quan. Nhưng được một viên Phục Hoàn Đơn thì chẳng khác nào hồi sinh từ trong cõi chết. Ai bị độc thương cũng có cơ hội bình phục trong chốc lát. Chàng biết cuộc chiến với kẻ thù sắp tới sẽ cực kì gian nan nên chàng muốn trang bị cho mình thật đầy đủ những thứ cần thiết trước chàng hồi gia tầm thù trả oán cho Liễu gia