Im lặng…
Không một thanh âm hồi đáp.
Cây cối im lìm. Vạn vật không một tiếng động. Diệp Phụng Kiều hốt hoảng phóng người lao vào bên trong. Gian thảo xá nằm sâu trong thạch động, đấy nơi sư phụ của phu thê Liễu Lâm Bình tiềm tu nhập định. Bà bàng hoàng nhận ra di thể bất động của sư phụ. Lão đã tọa hóa tự lúc nào. Thân thể ngồi theo kiểu kiết già. Qúa bất ngờ và đau thương, bà òa lên khóc nức nở:
- Sư Phụ. Lão nhân gia người ơi! Chúng con chưa đền ơn, báo hiếu người một ngày nào thì giờ không còn kịp nữa rồi. Chúng con nay nhà tan cửa nát. Phu quân con không biết sống chết ra sao. Chàng bảo con mang Phong nhi về đây nhờ người dạy dỗ. Sau này hòng báo phục mối gia thù cho nhà họ Liễu. Vậy mà hài nhi đến đây thì người đã hóa ra người thiên cổ mất rồi.
Nói rồi bà gục đầu bên cạnh di hài Hồng Kiếm Vương Hoạt Thiên Thù khóc ngất. Phong nhi cũng ngồi im lặng bên cạnh mẫu thân. Nó thấy mẫu thân không vui thì cũng không dám đùa nghịch như mọi khi nữa. Nó muốn tìm lời an úi mẫu thân nhưng nó không biết nói gì nên đành im lặng. Khóe mắt nó cũng rưng rưng giọt lệ bi thương.
Qúa đau đớn và đột ngột khi phải chứng kiến sư phụ không còn tại thế nữa nên Diệp Phụng Kiều nghẹn ngào úp mặt bên cạnh di hài sư phụ khóc lóc thảm thiết. Một lúc sau, bà ngẩng đầu lên và phát hiện bên cạnh di hài của sư phụ là một chiếc hộp gỗ. Diệp Phụng Kiều biết đây là những vật dùng của sư phụ nên cúi lạy và mở hộp ra xem. Bên trong là một viên linh đan màu đỏ chói, tỏa mùi thơm ngào ngạt và một phong thư.
Mở thư ra, Diệp Phụng Kiều nhận ra thủ bút của sư phụ. Bà vội bái lạy rồi bắt đầu đọc:
“ Kiều nhi. Khi con đọc những dòng chữ này của sư phụ thì ta đã hóa ra người thiên cổ mất rồi. Ta biết số vận gia đình con đang trải qua nạn kiếp. Giang hồ tranh đoạt. Máu đổ không ngừng. Một lần nhìn trời, ta phát hiện ra một dị tượng. Ta biết rằng hung tinh khởi phát. Hắc đạo đang phô trương thanh thế. Bạch đạo ngày càng suy vi. Ta rất đau lòng. Nhưng nguyên thần của ta đã cạn kiệt không thể nào chèo chống cùng đồng đạo võ lâm được nữa. Ta liền chép lại ba chiêu Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Kiếm mà cả đời ta dày công nghiên cứu để khi con đến đây thì tìm hiểu lấy mà tham luyện…
Cạnh đấy là viên Huyết Sắc Bảo Mệnh Đan. Ta đã bào chế từ Vạn Niên Tuyết Liên tử và một số cây thuốc quý hiếm trong trời đất. Sư phụ bào chế định là để tăng tuổi trời. Nhưng ta thấy Phong nhi có căn cốt võ học thuộc hàng thượng phẩm nên ta để lại cho Phong nhi. Con hãy cho nó uống để tăng thêm một giáp tý công lực. Nhưng thuốc của ta phải có nội đan của Hồng Sắc xà vương để dung hòa âm dương thì mới phát huy dược lực. Con chớ quên điều ta căn dặn. Nếu không có nội đan của Hồng Sắc xà vương thì đừng bao giờ cho Phong nhi uống. Vì như thế nó sẽ bị nổ kinh mạch mà chết tức khắc.
Sau này, khi Phong nhi đã đến tuổi thành niên, nếu gặp được kì duyên, ăn được Lục Tảo Huỳnh Diệp sống trên Đà Sa Ly Băng Hỏa đảo thì sẽ có tấm thân bách độc bất xâm, công lực đại tiến Ta không còn tại thế. Con chớ nên bi thương. Ráng lo dạy dỗ Phong nhi để trở thành một cao thủ kiệt xuất. Lúc ấy chẳng những Phong nhi có thể trả được gia thù mà còn có thể chống đỡ võ lâm thoát khỏi tai ách
Hồng Kiếm Vương Hoạt Thiên Thù di bút”
Diệp Phụng Kiều đọc xong lá di thư của sư phụ thì bùi ngùi xúc động. Bà không ngờ sư phụ lại liệu việc như thần. Người biết được gia đình bà đang gặp đại nạn. Và bà sẽ đưa Phong nhi đến đây nên để lại linh đan cho Phong nhi phục dùng. Diệp Phụng Kiều cúi lạy trước di hài của ân sư một lần nữa rồi mang di hài của sư phụ chôn cất.
Khi nhấc di hài của Hồng Kiếm Vương Hoạt Thiên Thù lên, bà chợt nhìn thấy một tập sách mỏng được làm bằng da dê rơi ra. Biết đấy chính là bí kíp võ công của sư phụ, Diệp Phụng Kiều liến cất vào túi và mang sư phụ cẩn thận đi chôn cất phía sau thạch động, gần căn thảo xá mà mẹ con bà đang trú ngụ
Đến nơi, thêm một lần nữa Diệp Phụng Kiều giật mình trước tài năng siêu quần bạt tụy của sư phụ. Khi bà cùng Phong nhi mang di hài của sư phụ ra phía sau thạch động thì nơi đây đã có sẵn một chiếc hố sâu độ hai trượng. Bên cạnh có một tấm mộ bia. Diệp Phụng Kiều hai hang lệ tuôn rơi khi nhìn thấy dòng chữ “Hồng Kiếm Vương Hoạt Thiên Thù di mộ- Ái đồ Diệp Phụng Kiều, tiểu tôn Liễu Lâm Phong đồng lập mộ”
Biết Hồng Kiếm Vương muốn yên nghỉ nơi đây, Diệp Phụng Kiều liền an táng sư phụ nơi ấy. Xong, hai mẹ con cùng quỳ sụp xuống lạy.
Hoàng hôn đang chầm chậm trôi trên Thiên Ma Lãnh. Vầng dương quang cuối cùng còn sót lại trên ngọn cây hắt lên những tia sáng hiếm hoi, yếu ớt. Hai mẹ con cùng nhìn quãng rừng phía xa xa. Không ai nói với ai tiếng nào.
Những biến cố chỉ trong một thời gian ngắn mà dồn dập kéo đến. Nó quá sức chịu đựng đối với một thiếu phụ và một một cậu bé chưa đến tuổi thành niên. Tuy nhiên, với bản tính quật cường, hai mẹ con không ai than thở một lời. Họ cùng quyết tâm vượt qua nghịch cảnh và cùng nung nấu ý chí trả thù cho Liễu gia trang.
Cuối cùng, Diệp Phụng Kiều dọn dẹp xong gian thảo xá để làm nơi trú ngụ cho hai mẹ con và dành thời gian để dạy dỗ Phong nhi. Thế là từ đó, Ma Thiên Lãnh có thêm chủ nhân mới.