Liễu Lâm Bình vừa thoáng thấy họ đưa tay vào trong người, biết chắc họ đang có âm mưu gì đấy. Liễu lão trang chủ vội sử dụng thế Phi Nhạn Hành Thủy bay vυ't lên cao, chân tả đạp mạnh vào chân hữu tạo thành điểm tựa nâng người vυ't lên ba trượng, đồng thời phóng luôn hai quả Oanh Lôi đạn vào giữa đấu trường.
Bọn người Chu Cáp Tinh Độc Bang ngỡ là sớm kết thúc trận đấu khi Hồng Đường chủ và Lục Đường chủ huy động bảo bối sở trường. Nhưng giờ đây họ há hốc người kinh ngạc. Bởi Liễu Lâm Bình như con kình ngư giữa biển, tha hồ vẫy vùng trong sóng nước.
Tiếng ầm ầm vừa dứt, mặt đất như vừa trải qua một cơn địa chấn. Cát bụi bay mù mịt, đứng cạnh nhau cũng không thể nào nhìn thấy. Mấy mươi tên không tránh kịp đã ngã lăn ra chết. Không bỏ phí một khắc nào, Liễu Lâm Bình đảo người đáp xuống đất và huy động mười thành công lực đẩy ra hai đạo Vô Hình Chưởng. Một tiếng thét rú lên kinh hoàng. Hai người ngã xuống như hai khúc cây bị đổ. Đấy chính là Hồng Đường chủ và Lục Đường chủ. Bọn hắc y thấy Đường chủ của mình chết một cách quá dễ dàng và thê thảm nên chúng cũng không dám liều lĩnh xông lên nữa.
Bọn người Chu Cáp Tinh Độc Bang từ Đường chủ trở lên, chúng tuy đông nhưng mỗi người tự thị mình có sở trường hơn người nên không ai chịu nhường ai. Họ đơn đả độc đấu, không thèm nhờ đối phương hỗ trợ. Bởi tính kiêu ngạo của những kẻ hiếu danh nên tạo cho Liễu Lâm Bình một cơ hội rất lớn để có thể tiêu diệt kẻ thù.
Tuy nhiên, bọn người Chu Cáp Tinh Độc Bang không phải là những tên bị thịt. Nên trải qua hai canh giờ chiến đấu mà vẫn không đả thương được Liễu Lâm Bình. Họ tiến hành thủ pháp xa luân chiến. Hắc Đường chủ Đoạt Mệnh Mao Tinh Thập Phi Khanh cất lên một tràng cười ghê rợn:
- Ha ha… Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi đấy. Hãy đỡ chiêu Kim Kê Phi Vũ của lão phu xem.
Nói rồi Hắc Đường chủ vung chưởng tấn công tới tấp. Liễu Lâm Bình đang đón đỡ đôi Kim Câu của Ma Cơ Đinh Bằng- một trong tứ đại ác nhân. Chợt nghe áp lực như ngàn cân đang từ từ phóng tới, kinh hoàng, lão vội xoay người hạ thấp thân và vận sáu thành công lực lên đón đỡ song chưởng của Hắc Đường chủ Lục Kiếm Hùng.
Hai tiếng bùng bùng vang lên. Cả người Hắc Đường chủ như diều đứt dây bay tuốt ra xa năm trượng và nằm im bất động.Tuy nhiên Liễu Lâm Bình cũng trúng phải Tử Diệm chưởng của Đại Ma Cao Hồng Minh. Máu từ vết thương tuôn ra như xối, ướt đẫm bạch bào. Liễu Lâm Bình cắn răng chịu đau và nhanh tay điểm chỉ huyết cạnh vết thương để cầm máu. Đại Ma Cao Hồng Minh cười lên man dại:
- Ha… Ha…. Liễu Lâm Bình Liễu trang chủ, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi. Mau đón lấy vài thế chưởng của lão phu. Đỡ…
Tình thế lúc bấy giờ vô cùng căng thẳng. Liễu lão trang chủ biết khó lòng đẩy lùi được địch nhân trước mặt. Lão trang chủ loạng choạng người. Miệng phun ra một búng máu tươi. Nhưng với bản chất quật cường, lão trang chủ đứng thẳng người và cất lên một tràng cười lanh lảnh.
Đoạn lấy ra một viên linh đơn và nuốt đi. Rồi Liễu Lâm Bình vung thanh Thất Tình Độc Hoạt Kiếm bảo vệ tâm thất tiếp tục xông vào tái đấu. Đường kiếm của lão giờ đây linh hoạt hẳn lên. Thanh Thất Tình Độc Hoạt Kiếm lia tới đâu, bọn người áo đen ngã xuống tới đó. Vòng vây địch nhân nới rộng ra chút ít. Hít vội một hơi chân khí, Liễu Lâm Bình theo khẩu quyết Tinh Vân Kiếm dùng toàn bộ chân lực xoáy tít thanh trường kiếm. Nhưng lần này Liễu lão không nhắm vào bọn người Chu Cáp Tinh Độc bang mà vẽ vòng tròn xung quanh người lão. Bỗng nhiên từ mặt đất, một làn khói trắng từ từ cuồn cuộn bốc lên, che mờ thị tuyến của mọi người.
Tứ Ác Nhân Bổng Đả Pháp Cù Tôn Dật thất kinh quát lớn:
- Mau bế chân khí, hít phải Độc Xà Đan của lũ quái xà khi nãy thì vô phương cứu chữa đấy!
Nói rồi lão đóng các huyệt đạo lại bế khí. Tức thì cả bọn người áo đen kinh khϊếp vội làm theo lời lão. Những tên không đủ công lực thì nhảy vội ra xa. Nhưng chúng cũng không thoát được độc chất. Thế là chúng gục ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ. Cảnh tượng ấy thật kinh hoàng và thảm khốc. Chớp lấy tiên cơ, Liễu Lâm Bình vung tay phóng ra hai quả Phích Lịch đạn rồi phi thân phóng vυ't lên mái tây hiên.
Bọn người áo đen hốt hoảng vội phóng mình lao vυ't ra xa. Nhưng Phích Lịch đạn vốn là loại hỏa dược cực mạnh nên trước sảnh đường Liễu gia trang giờ đây hiện ra hai hố đen sâu hoắm. Hơn bốn mươi tên hắc y gục chết. Xương cốt, nhục huyết rơi vãi khắp nơi. Trông thật kinh hồn bạt vía.
Không chần chừ, Liễu Lâm Bình khi đã phi thân lên mái lương đình liền kéo mạnh cơ quan. Lập tức khắp mặt đất như trải qua một cơn địa chấn. Tòa Liễu gia trang đồ sộ lập tức từ từ chìm xuống lòng đất. Liễu lão cười
ha hả:
- Các ngươi tưởng có thể lấy được bí kíp võ công đệ nhất thiên hạ để mưu toan xưng bá một cõi sao? Ta thà ngọc nát châu trầm chứ quyết không để cho các người toại nguyện đâu
Nói xong, Liễu lão đưa tay ôm ngực và phun ra một búng máu nữa, hơi thở hổn hển, gấp gáp. Tay chống chuôi kiếm, mắt nhìn toàn cảnh Liễu gia trang, lòng buồn rười rượi
Vừa lúc ấy, một bóng đen từ xa bay vυ't tới. Không đợi thân mình đáp xuống đất, gã lộn một vòng và bay vυ't lên tòa tiểu lâu cạnh đấy. Bằng một thân pháp nhanh như chớp, gã đá bay chóp nhọn của căn nhà. Tức thì gã lấy chiếc hộp sắt ở đấy và lộn vòng hạ thân xuống đất, nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi
Mọi người chưa kịp nhìn rõ để hiểu chuyện gì đã xảy ra thì gã đã cầm chắc trên tay chiếc hộp sắt và cất tiếng cười man dại:
- Liễu Lâm Bình, ngươi tưởng ngươi có thể dựa vào lũ độc xà và Tàng Hủy Lâu để chôn giấu toàn bộ bí kíp võ công ư? Tiếc rằng ngươi quá tin tưởng ta nên đã tiết lộ bí mật này cho ta biết. Ngươi không ngờ ta có thể bỏ Nhuyễn Cân Tán vào trà của ngươi để ba canh giờ sau ngươi không thể vận công mà chống lại bọn ta. Giờ, ngươi thấy trong người võ công đã suy giảm và mất dần nội lực nên vội điều khiển cơ quan để phá hủy toàn bộ Liễu gia trang nhằm chôn vùi bí kíp thượng thừa ư? Đã quá muộn rồi. Bí kíp đang nằm trong tay ta.
Lúc này toàn bộ bọn áo đen đã nhận ra chân diện mục kẻ mới tới. Tức thì bọn họ hô lên như sấm:
-. Nhị lão bang chủ giá lâm!
-. Nhị lão bang chủ liệu việc như thần!
- Chúc mừng bang chủ đã đoạt được bí kíp.
Liễu Lâm Bình loạng choạng, tay ôm ngực, máu rỉ ra khóe môi.
- Ngươi…ngươi…Thì ra là ngươi. Thật không ngờ…Tất cả là do ngươi…Phó giáo chủ Chu Cáp Tinh Độc bang là ngươi sao?
- Ha …ha…ngươi không ngờ phải không? Trước khi ngươi xuống Qủy Môn Quan, ta cũng thương tình mà tiết lộ cho ngươi biết: vợ và con trai của ngươi đã bị ta gϊếŧ sạch rồi. Giờ ngươi có thể yên tâm đoàn tụ với mọi người ở thế giới bên kia. Ha …ha…
- Là ngươi sao? Tại sao ngươi có thể phản bội ta? Tại sao ngươi không nhớ đến mối thâm tình của
chúng ta? Ta đối xử với ngươi không bạc. Tại sao ngươi mang bọn người Chu Cáp Tinh Độc bang đến đây để hãm hại Liễu Lâm Bình ta?
Gã ấy quắc mắt nhìn Nhất Kiếm Hoành Tảo Liễu Lâm Bình, rít lên:
- Phải, chính ngươi đã bức ta đến con đường ngày hôm nay. Chính Diệp Phụng Kiều, hiền thê của ngươi đã khướt từ tình cảm của ta mà lấy ngươi. Không những thế, ngươi còn vô tình đoạt được bí kíp võ công đệ nhất thiên hạ. Cái gì ngươi cũng hơn ta. Cái gì ngươi cũng xuất sắc hơn ta. Không bao giờ ta có thể bỏ qua cho ngươi…
Nói rồi, gã được xưng là nhị bang chủ tung chưởng tấn công Liễu Lâm Bình tới tấp.
Tiếng chưởng phong vù vù
Cây cối nghiêng ngả
Tiếng reo hò ầm ĩ. Mọi người hồi hộp theo dõi trận đấu kinh thiên động địa giữa đệ nhất kiếm sĩ và bang chủ Chu Cáp Tinh Độc bang
Bỗng nhiên, một tiếng hét kinh hoàng. Mọi người nhìn lại. Toàn thân Liễu Lâm Bình nhuộm một màu đỏ kinh khϊếp. Liễu lão trang chủ đã nằm yên bất động. Phía bên kia, gã nhị bang chủ cũng không khá gì hơn. Hắn ta cũng lăn lộn trên mặt đất. Lúc này, Tứ Ác nhân băng bó vết thương cho nhau xong. Họ vội phi thân tới xem thương thế nhị bang chủ của chúng như thế nào. Giờ đây toàn thân gã tím tái. Độc nhãn của gã đã bị hủy. Hắn gào lên kinh
hoàng:
- Ta không cam tâm… Cả đời này ta không cam tâm… Ta không thể nào chết được… Ta không thể chết… Ta không muốn chết trong tay ngươi…Liễu Lâm Bình… Ta oán hận ngươi…
Bọn người Chu Cáp Tinh Độc bang nhìn thấy bang chủ của họ quằn quại trên vũng máu. Họ kinh hoàng, đưa mắt nhìn nhau, sợ sệt. Tứ Ác Nhân Cù Tôn Dật hét lên:
- Nhị lão bang chủ đã trúng Thất Tình Hồng Dực Xà rồi. Nọc độc của con quái xà này vô phương
cứu chữa đấy.
Không ai bảo ai, bọn người áo đen vội mang nhị bang chủ của chúng phi thân biến vào màn đêm