Từ xưa, người Trung Hoa vốn tự hào là đất nước với truyền thống võ thuật lâu đời. Các phái Võ Đang, Thiếu Lâm, Không Động, Thanh Thành, Nga Mi, Hoa Sơn, Côn Luân luôn là trụ cột của võ lâm. Họ không ngừng phát huy tối đa truyền thống võ học của môn phái mình
Đêm đã về khuya, Nhất Kiếm Hoành Tảo Liễu Lâm Bình vẫn ngồi bất động trên ghế hàng giờ liền. Mắt nhìn xa xăm như đang lo lắng một điều gì đó. Liễu phu nhân đứng sau lưng chồng nhưng dường như lão không hề lưu tâm tới. Mãi một lúc lâu, Liễu trang chủ mới quay sang và nhìn thấy phu nhân đang lo lắng nhìn mình. Liễu lão trang chủ xúc động liền hỏi:
-Sao phu nhân không an nghỉ đi? Sức khỏe của nàng vốn đã không tốt. Vết thương do độc chưởng của bang chủ Chu Cáp Tinh Độc Bang gây ra trước đây vẫn chưa thuyên giảm. Giờ nàng ra đây, ta e nàng sẽ không chịu nổi những trận quái phong của Liễu Cốc Xà Linh Trang đâu.
Liễu phu nhân nhìn chồng bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương lẫn lo lắng:
-Làm sao thϊếp có thể an nghỉ khi phu quân còn đang nặng trĩu nỗi lo như thế. Phu quân ơi, hay là ta giao món đồ đó cho Minh chủ võ lâm đi. Rồi cả nhà chúng ta tìm đến nơi thâm sơn cùng cốc nào đó để sinh sống. Thϊếp không muốn nhìn thấy phu quân ngày nào cũng lo lắng, âu sầu như thế.
Liễu Lâm Bình thở dài:
- Ta hiểu lòng nàng. Nhưng phu nhân ơi, quyển sách và xâu chuỗi ấy liên quan đến vận mệnh của toàn thể võ lâm. Ta giao cho Minh chủ võ lâm chẳng khác nào ta trở thành tội nhân thiên cổ. Ta nghi ngờ Minh chủ võ lâm chính là bang chủ của Chu Cáp Tinh Độc Bang. Vết độc chưởng trên người nàng rất giống với loại võ công đặc dị của hắn. Do đó, ta thà ngọc nát chứ không thể để những vật ấy lọt vào trong tay chúng được.
Chợt Liễu Lâm Bình như nhớ ra điều gì, bèn hỏi:
- Phu nhân ơi, nàng đã chu tất cho tất cả gia nhân trong Liễu gia trang hết chưa?
Liễu thị gật đầu:
- Thưa phu quân, thϊếp vâng lời chàng đã giải tán bọn gia nhân hết rồi. Những người nào sống với ta lâu năm, thϊếp tặng cho họ năm trăm lạng bạc để họ về quê sinh sống. Những người nào còn trẻ thì thϊếp giới thiệu họ cho những gia trang khác để họ có cuộc sống ổn định. Xin phu quân hãy yên tâm.
Nói đến đây, chợt Liễu phu nhân ngập ngừng:
- Nhưng mà…nhưng mà…
Liễu Lâm Bình ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì mà nàng có vẻ băn khoăn thế? Có chuyện gì không ổn sao phu nhân?
Liễu phu nhân nhìn chồng một lúc rồi nói:
- Phu quân ơi, tất cả mọi người đã ổn định hết rồi. Chỉ còn Liễu Lăng Kiệt và Lý Phương Bình thúc thúc là không đi. Thϊếp nói thế nào cũng không xoay chuyển được tâm ý của họ. Kiệt nhi và Bình thúc thúc thề sống chết với chúng ta. Thϊếp đã khuyên Bình thúc thúc nên đi lánh nạn. Nhưng lão ấy nói là xem Liễu gia trang như nhà của mình. Nên hôm nay thấy Liễu gia trang đứng trước họa sát thân, Bình thúc thúc không đi, quyết cùng chàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng
Liễu phu nhân rót chén trà cho chồng rồi nhẹ nhàng ngồi cạnh bên. Cả hai cùng im lặng nhìn ra khoảng sân mênh mông trước Liễu Cốc Xà Linh Trang
Họ thở dài. Chờ đợi bọn người áo đen đến. Họ không biết lúc nào họ sẽ đến. Nhưng cả hai đều biết chắc giây phút đầy biến động sắp đến. Có thể ngay bây giờ, ngày mai hoặc một ngày nào đó…
Chợt…
Quác…quác…
Một tiếng kêu lanh lảnh xé tan màn đêm yên tĩnh. Tiếng con Hắc Điêu kêu lên đầy đau đớn và phẫn nộ. Liễu Lâm Bình đứng vụt dậy. Lão chụp lấy tay vợ:
- Tới rồi. Họ đã tới rồi
Liễu phu nhân run lên, lòng đầy kinh hoảng. Liễu Lâm Bình vội nói:
- Nàng hãy nghe ta. Mau đưa Liễu Lâm Phong và lấy cái gói đồ ta để trong mật thất, lên Bạch Điêu để nó chở hai mẹ con nàng bay về Thiên Ma Lãnh. Nhờ sư phụ của chúng ta truyền dạy võ công cho Phong nhi. Hắn đã tới đấy. Lần này, ta quyết liều sinh tử với hắn. Nếu ta chiến đấu với địch chẳng may có đoản mạng thì nàng hãy cố gắng gìn giữ giúp ta giọt máu duy nhất của dòng họ Liễu. Nàng nhớ đổi họ cho Phong nhi để tránh kẻ thù truy cùng gϊếŧ tận. Khi nào chưa học xong bí kíp Vô Hình Chưởng thì đừng bao giờ tái xuất giang hồ. Nàng nhớ chưa? Ta trông cậy ở nàng. Giờ thì nàng mau đi đi. Nhanh lên
Liễu phu nhân sa nước mắt:
-Chàng ơi…
- Mau đi nhanh đi
Liễu phu nhân khóc lớn. Bà nắm tay chồng thật chặt. Dòng lệ thảm chan hòa đầm đìa. Liễu phu nhân nghẹn ngào nói:
- Thϊếp xin vì giọt máu của dòng họ Liễu mà đưa Phong nhi thoát đi. Phen này thϊếp không thể cùng chàng kề vai sát cánh chống lại địch nhân được nữa. Thϊếp vô cùng đau xót. Thϊếp mong chàng hãy cẩn thận đề phòng địch nhân và đắc thắng trong trận tai kiếp này
Liễu Lâm Bình nắm chặt tay phu nhân siết chặt:
- Ta biết nàng luôn hết lòng vì Liễu gia. Nàng hãy mau đi đi!
Nói rồi lão huýt sáo. Tức thì Bạch Điêu đang cùng Hắc Điêu và lũ con của chúng chiến đấu chống lại bọn người bịt mặt, khi nghe mệnh lệnh, nó vội bay tới đậu trước mặt Liễu Lâm Bình
Liễu Lâm Bình đưa tay vuốt ve nó rồi thì thầm điều gì đấy vào tai nó. Tức thì nó chở Liễu phu nhân và Phong nhi bay vυ't đi.
Bạch Điêu và Hắc Điêu vốn là một cặp linh điểu được Liễu Lâm Bình cứu thoát trong một trận chiến đấu ác liệt của chúng với một con Hồng Sắc xà vương. Con quái xà này còn to lớn và kì độc hơn cả con Hồng Dực Linh Xà mà lão đã thu thập được trước đó. Con quái xà này muốn ăn thịt con của vợ chồng linh điểu nên bò lên tổ tấn công.
Thế là cuộc ác chiến xảy ra. Khi Bạch Điêu bị quái xà há miệng phun nọc độc và chồm người tới để tấn công thì Liễu Lâm Bình xuất hiện và ra tay giải cứu cho cặp vợ chồng linh điểu. Cuộc chiến diễn ra thật khốc liệt. Mấy lần lão trang chủ sút chết trong tay Hồng Sắc xà vương.
Nhưng cuối cùng lão cũng giành chiến thắng, cứu thoát cho mẹ con nhà linh điểu. Chính vì thế, chúng đi theo Liễu Lâm Bình về Liễu gia trang và sống ở đấy. Chúng rất biết nghe lời và xem Liễu Lâm Bình như chủ nhân, như ân nhân của chúng.
Liễu Lâm Bình vốn yêu quý các loài điểu thú. Vì thế đối xử với chúng không khác gì bằng hữu. Dù bản tính chúng hung hãn nhưng đối với gia đình Liễu Lâm Bình, chúng tỏ ra rất biết nghe lời.
Cũng lần ấy, Liễu Lâm Bình sau khi gϊếŧ chết Hồng Sắc Xà Vương đã tình cờ thu được nội đan của con mãng xà nghìn năm. Lão mừng rỡ và đem cất trong túi áo.
Không ngờ tối hôm ấy, không biết cơ man nào là rắn bò đến chỗ trú ngụ của Liễu Lâm Bình. Chúng đến rất đông. Đủ màu sắc và chủng loại. Kể cả những con Hắc Tuyến Tiểu Linh Xà cực độc cũng bò đến.
Lão kinh hoàng tìm phương thức để chống lại đàn rắn cực kì đông đảo này. Thế nhưng chẳng có con nào dám xâm phạm đến lão ta. Liễu Lâm Bình ngạc nhiên rồi chợt hiểu ra. Do lão thu được nội đan của Hồng Sắc Xà Vương nên chúng xem lão là xà vương.
Chúng đến để chờ nghe lệnh. Liễu Lâm Bình mừng rỡ, thu nhận lũ rắn và huấn luyện chúng thành xà trận để canh giữ gia trang và chống lại kẻ thù. Lão cũng không quên đi khắp nơi để thu những trứng rắn cực độc. Lão trang chủ nuôi dưỡng và phối giống để tạo ra những loài rắn cực độc. Chỉ một chút độc khí của chúng cũng đủ làm cho địch nhân mất mạng trong tích tắc
Giờ đây, thời gian cấp bách. Địch nhân đang tiềm nhập Liễu gia trang. Liễu Lâm Bình biết kết quả trận đánh đêm nay chắc chắn lành ít dữ nhiều nên nhờ Bạch Điệu hết lòng giúp đỡ.
Lão nhìn theo bóng Bạch Điêu bay khuất khỏi tàng cây đại thụ phía xa xa kia mới chụp vội thanh Thất Tình Độc Hoạt Kiếm rồi xoay người phi thân ra mé tây hiên. Lúc này, con Hắc Điêu đang kêu lên thất thanh. Điều đó, chứng tỏ địch nhân rất đông và phóng chưởng tấn công nó quyết liệt để đột nhập Liễu Cốc Xà Linh Trang và võ công họ cực kì cao thâm mới làm con Hắc Điêu hốt hoảng như thế.
Liễu Lâm Bình hú lên mấy tiếng rồi khoa nhanh thanh kiếm, tức thì mười mấy bóng đen ngã xuống. Lão tiếp tục phi thân lao vυ't ra ngoài. Chân vừa chạm đất liền lăng không đá bay hai tên bịt mặt gần đấy rồi nhẹ nhàng đáp người xuống đất. Hai tên bịt mặt chịu không nổi trước sức tấn công vũ bão của Liễu Lâm Bình nên chúng văng ra xa hơn trượng, ói một búng máu rồi ngã lăn ra chết.
Lúc này Liễu Lâm Bình rút vội chiếc còi ra và thổi te te vài tiếng. Tức thì, từ khắp nơi hàng đàn độc xà ngóc đầu trườn tới. Không biết chúng trú ngụ ở đâu. Thế nhưng tiếng còi vừa phát lên, lập tức chúng xông tới, lưỡi thè ra trông rất dữ tợn. Bọn người áo đen kêu lên hốt hoảng. Chúng vội khoa vũ khí chống lại những đợt tấn công của lũ độc xà.
Thế nhưng lũ độc xà dường như không sợ đao kiếm. Chúng xông lên rất nhịp nhàng theo thế trận. Chúng càng lúc càng tiến gần lại bọn người bịt mặt kia.
Liễu Lâm Bình cười lớn:
- Các người đang đêm ngang nhiên xông vào Liễu gia trang của ta. Ta cũng phải tiếp đón các ngươi thật long trọng mới hợp lễ chủ gia.
Nói rồi dùng chiếc còi làm bằng huyền thiết thổi lên liên tục. Đàn độc xà càng xông lên tấn công mãnh liệt hơn trước. Có điều, chúng được huấn luyện rất thuần thục nên tiến thoái rất nhịp nhàng. Hết đợt này lui xuống, lập tức đợt khác tiến lên. Đặc biệt, mỗi đợt tấn công luôn có những con quái xà xếp theo thứ tự các màu khác nhau.
Nhìn từ xa, chúng như một dải cầu vồng, uốn lượn. Miệng chúng không ngớt phun ra độc khí phì phì. Trông rất dễ sợ. Nhìn cảnh tượng này, những người yếu bóng vía tất phải chết ngất đi khi nhìn thấy số lượng độc xà cũng như mức độ tấn công của chúng.
Hơn năm mươi tên hắc y bị lũ độc xà tấn công đang quằn quại dưới đất. Ít phút sau, chúng hóa thành những vũng nước đen do chất kịch độc của lũ độc xà bắn vào người.
Phía bên kia, Liễu Lăng Kiệt và Lý Phương Bình cũng ra sức chống địch. Ngọn Thiết Tiên trong tay Liễu Lăng Kiệt không ngừng vũ lộng thần uy. Không ít tên hắc y nhân bỏ mạng trước đường roi sấm sét ấy. Vòng vây ở mặt trận phía đông dường như được nới rộng ra. Nhưng rồi lực lượng địch nhân càng lúc càng đông. Hai người ra sức chống địch. Xung quanh sảnh đường Liễu gia trang xác người chất chồng. Mùi máu tanh bốc lên khắp nơi. Một cảnh tượng thật kinh hoàng.