Người thứ ba trên giao diện là một thiếu niên, toàn thân trắng sáng không nhiễm một hạt bụi, tóc đen nhánh như dải lụa, đôi mắt trong trẻo, khi cười rộ lên còn có lúm đồng tiền.
Hắn đeo một thanh kiếm bên hông, thanh kiếm đó lấy tên của hắn, Bạch Mĩ.
Bạch Mĩ là con của Kiếm Thánh, mẫu thân là cổ nữ Nam Cương. Sau khi Kiếm Thánh qua đời, Bạch Mĩ hành tẩu giang hồ, lấy kiếm thuật không hề kém hơn phụ thân mà nổi tiếng thiên hạ, kế thừa cái danh Kiếm Thánh.
Tô Yểu Kính đời này tên là Dao Ảnh, là bé gái mồ côi sống một mình trên núi hành nghề hái thuốc. Một lần ở trên núi quá muộn, nàng bị dã thú truy đuổi đến chiếc miếu hoang và được Bạch Mĩ cứu.
Bạch Mĩ có gương mặt thiếu niên đáng yêu, hành sự lại ương bướng vô độ, sau khi hắn cứu Dao Ảnh một mạng, hoàn toàn coi nàng như hạ nhân mà sai bảo. Lời nói cũng vô cùng độc miệng, động cái là hất hàm sai khiến.
Bởi vì Tô Yểu Kính đã chết tâm nên dù hắn có làm gì cũng chẳng sao, dù tính cách của Bạch Mĩ có ngang ngược thế nào nàng cũng có thể bao dung được.
Sau đó Tô Yểu Kính mới phát hiện, thật ra Bạch Mĩ bị trọng thương nên không thể hành tẩu được, nếu không có nàng để Bạch Mĩ sai sử, thì có lẽ không lâu nữa Bạch Mĩ sẽ chết vì đói khát trong căn miếu đổ nát này.
Chờ tới khi thân thể Bạch Mĩ tốt hơn một chút, Dao Ảnh liền đưa hắn về nhà mình, cứ như nuôi một con sủng vật có tính cách nóng nảy vậy, mỗi ngày bưng trà rót nước, đổi các món ăn dỗ hắn vui vẻ. Đến một ngày, Bạch Mĩ như nảy sinh hứng thú với nàng, hắn thu lại tính cách khó ưa của mình, ngoan ngoãn để Dao Ảnh vuốt tóc chải đầu.
Ngoại hình nhân vật trong sách đều dựa theo khuôn mẫu bề ngoài của Tô Yểu Kính mà tạo ra, cho nên ít nhiều sẽ có chút tương đồng với nhau.
Dao Ảnh tuy là đứa trẻ mồ côi không có cha mẹ nhưng sinh ra với một khuôn mặt đẹp, thu hút kẻ ác, nhưng có Bạch Mĩ đuổi tất cả đi, khiến Dao Ảnh cảm nhận bình yên hiếm có.
Cứ như vậy qua một đoạn thời gian, cứ tưởng tình cảm của họ sẽ như dòng nước chảy dài đổ về thác, nhưng vào một buổi chiều khi Dao Ảnh đi hái thuốc trở về lại phát hiện không thấy bóng dáng Bạch Mĩ đâu. Nàng bất chấp bùn lầy trên người, vội vàng chạy khắp nơi tìm hắn nhưng lại chẳng tìm thấy được.
Dao Ảnh sợ hãi, sợ hắn gặp chuyện, sợ hắn bỏ mình đi không từ mà biệt, nằng ôm hai đầu gối ngồi bên giếng đối diện cửa lớn, cố chấp chờ từ hoàng hôn đến nửa đêm, cuối cùng cũng thấy Bạch Mĩ đạp trăng trở về.
Hắn vẫn tinh khiết không nhiễm một hạt bụi, phản chiếu ánh sáng bạc lúc ẩn lúc hiện như thần tiên. Dao Ảnh thấy hắn trở về, đôi mắt sáng lên, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thiếu niên cười nói: "Ngươi không nỡ rời khỏi ta, đúng không?"
Dao Ảnh lập tức gật đầu.
Bạch Mĩ là người đầu tiên sống chung với nàng trong một mái nhà suốt khoảng thời gian qua, cũng là người đầu tiên cùng nàng ngắm trăng, ngắm sao, là người đầu tiên ngồi ngày ba bữa cơm với nàng. Trước khi gặp Bạch Mĩ nàng đã rất cô đơn, nếu Bạch Mĩ đi rồi, nàng tìm đâu ra người bên cạnh quãng đời còn lại đây?
Thiếu niên mỉm cười ngọt ngào, lời nói ra lại lạnh lùng như đao: "Thì ra ngươi đã yêu ta. Độc của ta nếu muốn giải thì còn thiếu một loại dược cuối cùng, trùng hợp đó là trái tim mà ngươi yêu ta."
Dao Ảnh còn chưa kịp phản ứng, năm ngón tay của thiếu niên đã đâm vỡ l*иg ngực nàng, Dao Ảnh không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy thân thể thật lạnh lẽo, thật trống rỗng. Nàng mở to hai mắt nhìn người trước mặt, đến tận cuối cùng, đáy đôi mắt trong trẻo cũng chỉ toàn sự nghi hoặc.
Đây là lần BE thứ ba.
Lần này sau khi bị bắn khỏi thế giới trong sách trở về không gian, Tô Yểu Kính ngoài dậm sàn nhà vài lần, hét lớn tiếng vài câu: "Biết ngay mà, biết ngay mà!" thì rất nhanh đã khôi phục khuôn mặt vô cảm.
Nàng lập tức tiến vào thế giới thứ tư.
Trên giao diện, bên cạnh Bạch Mĩ là một nam nhân có khuôn mặt kiêu ngạo. Hắn là Tấn Pháp, con của phủ Vĩnh Xương Bá. Ở thế giới này, Tô Yểu Kính là hôn thê được hứa hôn từ bé của hắn, nhị tiểu thư Lâu gia, Lâu Vân Bình.
Thật ra Tô Yểu Kính không phải lần đầu tiến vào quyển sách thứ tư này.
Khi nàng còn ở thế giới của Lê Đoạt Cẩm, vì giai đoạn trước không thể gặp được Lê Đoạt Cẩm, không thể phát triển cốt truyện, hệ thống để tiết kiệm thời gian liền ném nàng vào tuyến truyện của thế giới thứ tư.
Vì đầu quyển thứ tư, Lâu Vân Bình và Tấn Pháp còn là hai đứa trẻ, thanh mai trúc mã, cùng nhau chơi trốn tìm, vô tư chơi đùa.
Thiết lập của Lâu Vân Bình này, là lần đầu tiên Tô Yểu Kính cảm nhận được tình thân của người nhà trong các thế giới xuyên sách.
Lâu gia là một gia tộc lớn, không trọng nam khinh nữ, yêu thương nữ nhi Lâu Vân Bình như những đứa con khác. Lâu Vân Bình cẩm y ngọc thực lớn lên từ nhỏ, đoạn thời gian đó có thể nói là thời gian nghỉ ngơi khó có được của Tô Yểu Kính ở thế giới xuyên sách.
Lúc ấy nàng nhiều lần xuyên qua xuyên lại giữa thế giới thứ nhất và thế giới thứ tư. Ở thế giới thứ nhất chịu khổ, không có chỗ ăn chỗ ở liền chạy qua thế giới thứ tư làm Lâu Văn Bình, ăn no ngủ đủ lại trở về công lược Lê Đoạt Cẩm.
Hôn sự của Lâu Vân Bình và Tấn Pháp vốn là thuận nước đẩy thuyền, Tấn Pháp hình như cũng có tình cảm thắm thiết với Lâu Vân Bình.
Tô Yểu Kính cũng nhiều lần dao động, cho rằng xét trên tình nghĩa thanh mai trúc mã thì có thể "Một đời yêu thương" với Tấn Pháp ở thế giới này.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, nhắc nhở kết cục phụ* chưa từng xuất hiện. Vì thế Tô Yểu Kính biết, Tấn Pháp thật ra không yêu Lâu Vân Bình, kết cục của bọn họ chỉ có thể là BE.
*Các chương trước đã có nói, để hoàn thành cốt truyện, ngoài cái kết BE ra thì nữ chính có thể công lược nguyên nam chính, nếu nguyên nam chính yêu nàng thì nhiệm vụ trực tiếp thành công.