Chen Chân - Câu Dẫn Luân Hãm

Chương 8: Quả thực cứng cỏi

Thấy nàng rơi nước mắt, Tần Diễn một lần nữa nhỏ giọng ôn nhu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lâm Oanh.

“Tôi cam đoan với cô, sẽ không bao giờ xuất hiện lại tình huống này, hãy quên sự tình hôm qua đi, được không?.”

Hắn thực sự thích đứa nhỏ chưa từng gặp mặt này, nàng như là một tổ hợp những phẩm chất tốt nhất : cứng cỏi, thông tuệ, nỗ lực.

Khi lần đầu tiên Hứa Oánh bàn với hắn về chuyện có con, Tần Diễn thậm chí nói qua, nếu con gái sinh ra có thể ngoan ngoãn chăm chỉ giống như Lâm Oanh thì tốt rồi.

Hắn ở trong tiềm thức xem Lâm Oanh như em gái, lại như con gái tương lai mà nuôi dưỡng. Cho nên lời nói của hắn cũng không hoa mỹ mà phát ra từ thực tâm muốn bù đắp, xóa đi sự thiệt thòi của nàng.

Mỗi một giây trầm mặc, một giọt nước mắt của nàng như một loại tra tấn của Tần Diễm, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ như mỗi lần nàng nói vẫn hắn “Chú thật tốt”.

Nhưng lúc này đây Lâm Oanh không như vậy, nàng một hồi lâu sau chậm rãi lắc đầu : “Con không cần”

Tần Diễn, động tác đang giúp nàng lấy khăn giấy liền dừng một chút.

“Con vẫn luôn thích chú Tần, nên mới nỗ lực học tập để đến Mịch Thành gặp chú”.

Cô gái nhỏ khóc nức nở đến đáng thương, đến mức có thể đem những thứ cứng rắn nhất trên thế giới này dễ dàng tan chảy.

“Tối hôm qua không phải do chú sai, là con sai, nhưng con không muốn chú bồi thường nên mới làm ra chuyện kia…”

Lúc nói chuyện nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đôi môi đỏ bừng hai mắt đẫm lệ ngay lập tức làm tâm trí Tần Diễn hiện ra hình ảnh tối qua nàng ở dưới thân hắn than khóc xin tha.

“Oanh Oanh, mặc kệ tối hôm qua mọi chuyện như thế nào thì đều hãy quên đi”.

Tần Diễn nhận hết trách nhiệm về mình không phải vì không nhớ sự tình huống tối qua, hắn chỉ mong chuyện này mau chóng kết thúc, cho dù sự thật có như thế nào đi nữa.

“Tôi kết hôn đã được bốn năm, không đáng là người cô nên thích, cô chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn”.

Cô gái nhỏ hoàn toàn không bị tác động, vừa rớt nước mắt, vừa lắc đầu. Tần Diễn thấy thế cũng không tiếp tục khuyên bảo mà lấy từ trong túi áo một hộp thuốc nhỏ.

“Không nói đến chuyện này nữa, cô bình tĩnh trước đã, bây giờ uống thuốc rồi lần sau tôi sẽ bớt thời gian đến thăm cô”.

Hắn để trên bàn một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp, nâng cổ tay nhìn thời gian chuẩn bị đi ra ngoài.

“Chú Tần…”

Ngay lúc Tần Diễn đi đến của thư phòng, cô gái nhỏ phía sau khóc sướt mướt gọi hắn lại

“Chú vừa nói có thể thỏa mãn các yêu cầu của con là thật sao?”.

Tần Diễn xoay người, thần sắc nghiêm túc như cũ: “Đúng vậy.”

Váy ngủ của nàng đều bị nước mắt kéo ra, vết nước loang lổ nhìn có chút chật vật. Eo lưng thẳng tắp, đôi mắt rưng rưng nhưng ánh mắt lại là quật cường kiên định.

“Con muốn chú làʍ t̠ìиɦ với con thêm một lần, có thể không ?”.

Hắn có chút ngoài ý muốn, nhăn mày, thanh âm đè thấp:

“Lâm Oanh, cô hẳn phải biết một vừa hai phải”.

“Con biết, con biết mà…”.

Tay nàng ở nơi Tần Diễn không thể thấy, lặng lẽ nắm chặt thành quyền, sợ chính mình thả lỏng sẽ không có dũng khí đối mặt với hắn.

“Chỉ một lần thôi…Chú muốn con một lần, con liền ngoan ngoãn uống thuốc…Có được không?”.

Tần Diễn nhìn nàng, sau một lúc không nói gì, cuối cùng tức giận mà bật cười.

Nàng quả thật là cứng cỏi, thông minh lại nỗ lực, ở trong hoàn cảnh bị động nhưng vẫn có thể bắt lấy thời điểm uống thuốc tránh thai để chống đối hắn.

Đây thực sự là cô gái nhỏ mà hắn nuôi lớn.