Chen Chân - Câu Dẫn Luân Hãm

Chương 6: Bọn họ không dùng biện pháp tránh thai

Vui sướиɠ tràn trề

Tần Diễn đứng dậy rút ra cự vật, áo sơ mi đã thấm đẫm mồ hồi hiện rõ sự chật vật, nhưng cô gái nằm dưới thân rõ ràng còn thãm hại hơn.

Chỉ thấy Lâm Oanh nửa người dưới chi chít dấu tay, đùi bị làm đến mức không khép lại được. Dâʍ ŧᏂủy̠ hòa quyện lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiểu huyệt đỏ bừng còn vương chút tơ máu liên tục co rút phun nước.

Tần Diễn lạnh lẽo ném một ánh nhìn nhắn ngủi về nơi riêng tư của cô, không chút thương cảm rồi xoay người vào phòng tắm.

Đã gần 11 giờ, hắn hẳn là phải về nhà, động tác nhanh gọn, chốc lát đã trang phục chỉnh tề trở ra từ phòng tắm. Tay với lấy áo khoác trên sofa và ra về không một cái liếc nhìn. Lâm Oanh chật vật giãy giụa ngồi dậy trên sofa.

Tài xế đã đợi rất lâu ở ngoài cửa, vốn tưởng rằng tiên sinh chỉ vào nói hai ba câu nhưng nghĩ tới cô gái nhỏ ngoan ngoãn kia, chắc là đang cùng hàn huyên về trường học hoặc tương lai đi.

Ai ya, quả là một đứa trẻ đầy triển vọng.

Thấy Tần Diễn bước chân ra khỏi cửa, ông ta liền ngồi thẳng dậy, nháy hai cái rồi xuống xe mở cửa cho người đàn ông.

“Về nhà”.

Trời càng về đêm, trên đường càng thưa thớt xe cộ đi lại, thời gian về nhà được rút ngắn từ 30 xuống còn 20 phút. Khi hắn trở về nhà, vốn tưởng Hứa Oánh hẳn là đã ngủ say lại thấy phòng ngủ còn sáng đèn.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, người phụ nữ trong bộ đồ ngủ từ phòng ngủ đi ra, ôn nhu nói : “ Anh về rồi à, bữa tiệc hôm nay có vẻ muộn, chắc là bọn Lão Hoàng lại lôi kéo anh uống rượu hả?”

“Bữa tiệc đã kết thúc lúc 8 giờ”. Tần Diễn cởϊ áσ khoác đưa cho vợ, “Hôm nay Lâm Oanh đến, anh sắp xếp cho con bé một căn nhà nhỏ ở Tân Trường rồi sẵn tiện qua xem một lát”.

Cuộc hôn nhân của bọn họ là kết quả của của thương vụ liên minh của hai gia tộc lớn mạnh. Là một cuộc liên hôn thương nghiệp, tuy rằng không có bao nhiêu là tình yêu nhưng Tần Diễn đối với Hứa Oánh là rất hài lòng, anh thực sự vừa ý với người vợ này, hai người tương kính như bân. Hắn luôn giữ mình trong sạch và cũng không bao giờ che giấu lịch trình của mình.

“Sớm vậy a, em còn tưởng cô bé sẽ quay lại trước buổi khai giảng cơ”

Hứa Oánh giúp chồng treo áo khoác sau đó là đi đến phòng bếp pha cho hắn 1 ly trà. “Hay là vài ngày nữa chúng ta mời cô bé về ăn cơm? Dù sao cô nhóc cũng là đứa em gái mà anh quan tâm”.

Hai nhà Tần Hứa quen biết nhiều năm nên rất hiểu rõ về nhau. Hứa Oánh và Tần Diễn cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã, cô biết chồng mình từ thời đại học đã giúp đỡ 10 đứa trẻ trong thôn núi, nhưng qua nhiều năm thì cũng chỉ có một người có thể sống tốt để rời khỏi đó.

Tần Diễn rất coi trọng Lâm Oanh, mỗi lần trước kì nghỉ đông, hè đều sẽ dành thời gian gửi sách vào núi, mỗi một lần thi cử thì sẽ tự mình gọi điện thoại hỏi thăm thành tích, các bức thư của cô gửi ra, anh đều cất giữ cẩn thận trong phòng.

Suy nghĩ của Hứa Oánh rất tốt đẹp, tuy nhiên Tần Diễn bây giờ, mỗi lần nghĩ đến cô gái nhỏ ấy thì đã không còn là một thanh âm non nớt, đơn thuần mà lại là một đôi mắt trong sáng nhưng chứa đầy da^ʍ mị

Anh cau mày, bỏ qua những suy nghĩ không cần thiết, nhấp một ngụm trà nóng: “Chuyện đó nói sau”.

“Vâng”

Hứa Oánh cười cười, ánh mắt dời đến khuôn mặt của chồng “Đúng rồi, hôm nay bố mẹ gọi đến hỏi chúng ta đã bắt đầu chuẩn bị có thai chưa”

Bọn họ đã kết hôn được hơn ba năm, hai năm đầu Tần Diễn muốn mở rộng quy mô kinh doanh của gia tộc nên chưa muốn có con, mấy năm nay công ty ngày càng ổn định nên càng không có cớ để ứng đối về chuyện sinh đẻ với các trưởng bối.

Huống chi Tần Diễn biết Hứa Oanh vẫn luôn muốn có một đứa con chỉ là hắn vẫn chưa thực hiện.

Nhắc tới sinh con, Tần Diễn nhớ tới đêm nay hắn cùng với Lâm Oanh hình như không có sử dụng biện pháp tránh thai.

Hắn buông xuống chén trà, duỗi tay ôm vai vợ, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm mềm mại che dấu sự áy náy:

“Nghỉ ngơi thêm chút nữa đã, gần đây có nhiều vấn đề xảy ra, đợi anh giải quyết ổn thỏa đến lúc đó chúng mình sẽ sinh con, được không em?”