Mùi Hương

Chương 4

Người ta nói cưới vợ phải cưới liền tay… thì chơi gái cũng vậy… Không chơi ngay kẻo thằng khác nó chơi mất… gã Tuấn thì cứ lần lựa mãi mà chẳng tìm ra cơ hội nào để làm thịt hai mẹ con chị vợ mình, ngày ngày nhìn những cặp mông tròn đong đưa mà chảy nước miếng thèm khát.Những ngày qua khi Hương và Loan đi chợ huyện, hai mẹ con không biết mình đã lọt vào tầm để ý của một vài gã bốc vác ở chợ, những tên ấy nhìn sơ qua là biết hai mẹ con là dân thị thành, với nước da trắng trẻo và thân hình gọn gàng, con gái thì thon thả, người mẹ thì đầy đặn, cứ mỗi khi hai mẹ con ra chợ thì những tên ấy cứ dán mắt vào hai người đàn hừng hực, chỉ có điều tất cả chỉ dừng lại ở mức độ thị da^ʍ, tức là nhìn rồi thèm, cùng làm thì có thằng tối về cứ tưởng tượng cảnh hai mẹ con trần trường nằm nữa còn bọn chúng xop vυ' móc l*и mà thủ da^ʍ…

Tất cả chỉ có thể và hai mẹ con Hương nhanh chóng trở thành đề tài trên bàn nhậu của bọn chúng sau những ngày cày như trâu bỏ tại chợ, chúng bàn tán gì không ai biết, chỉ biết mỗi khi nhìn thấy Hương hoặc có khi là cả hai mẹ con đi ngoài chợ huyện là cả bọn hau háu đôi mắt bẩn thỉu, thoảng đâu đó còn có tiếng mυ'ŧ chuột nhằm trêu chọc hai người phụ nữ nhưng vốn dĩ cả hai mẹ con đều không nhân ra.

Thế rồi cái gì đến cũng phải đến, một hôm gã Tuấn tỉnh dậy sau một cơn say mèm, gã mò ra sau hè và móc họng để nôn hết những thứ nhờn nhợn trong cuống họng, tâm trí vẫn còn hơi ngà ngà say sẫm có lẽ do rượu chưa tan hết. Và khi ngẩng đầu lên trong dáng đi không vững, gã tình cờ thấy những chiếc quần sịp được móc vào móc, những chiếc quần sịp vắt vẻo nhỏ nhắn, chiếc màu hồng chiếc màu trắng, có cả những chiếc ren viền mềm mại, Gã Tuấn tin hẳn đây là qυầи ɭóŧ của chị vợ và cháu gái của hắn… Bởi tin thế mà gã ta thích thú, đưa tay vuốt ve từng chiếc quần sio mà trong đầu biết bao nhiêu ý nghĩ đen tối xuất hiện.

Thế rồi một hành động bẩn thỉu và biếи ŧɦái của gã được thực hiện cứ như bản năng của một thằng đàn ông động dục trước đồ lót của đàn bà, gã ta xoa tay lên một chiếc quần sịp màu trắng và kéo lại hít hà vào mũi, mùi hương xà phòng quyện cùng mùi hương da thịt của chủ nhân khiến cho gã say càng thêm mê mẩn… Đó đúng là thứ mùi hương làm say mê những tên thấp hèn như Tuấn, gã thầm nghĩ dù đây là qυầи ɭóŧ của mẹ hay con thì cũng thật là tuyệt vời.

Vừa lúc đó có những tiếng động trong nhà khiến cho con ma dâʍ ɖu͙© đang say sưa mùi l*и đàn bà giật thót mình, phản xạ bản năng khiến cho gã tụt người xuống như cái cách mà gã vấn hay lẩn trốn người khác… thì ra đó chính là chị vợ hắn đang từ trong nhà đi ra sân trước, hôm nay Hương mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu đỏ – cái loại áo kiểu chỉ dành cho phụ nữ với nếp vải mềm mại và những đường nét chít hông nhẹ nhàng khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào mặc lên cũng tôn được nét quý phái nhẹ nhàng nhưng vẫn lấp ló nét sεメy gợi cảm.

Và chiếc quần tây ôm gọn vào bờ mông đầy đặn càng khiến cho Hương đẹp một cách thanh tao nhẹ nhàng… Một nét đẹp toát lên từ những người phụ nữ hiện đại, nhưng trong mắt nhưng gã vô học như Tuấn thì gã chỉ nhìn thấy ở chị vợ mình nét gợϊ ɖụ© và càng nhìn càng khiến gã hừng hực hơn, nhất là khi gã vừa gửi qυầи ɭóŧ của chị Hương (hoặc có thể là của con gái chị – Thúy Loan) càng khiến cho gã phân khích hơn khi nhìn ngắm thân thể gợi cảm và rất đàn bà của chị vợ mình.

Nhắc mới nhớ là nhìn mãi chẳng thấy con vợ nhàm chán của gã và con bé Thúy Loan đâu cả, thì ra từ sáng sớm Nhung đã đưa Thúy Loan sang nhà người quen ở huyện trên, đi sớm để chiều tối về sớm. Gã nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình thì đã hơn 3h chiều, bóng nắng bắt đầu xiêng hơn vàng vọt hơn để chuẩn bị cho giờ hoàng hôn khuất bóng.

Vậy có nghĩa là từ sáng đến giờ Hương ở nhà một mình. Tối qua Tuấn say mèm mò về nhà và ngủ luôn ở ngoài gốc cây sau hè nên chắc chẳng ai biết sự có mặt của gã, ấy thế mà gã ta tiếc hùi hụi… “mẹ kiếp, phải chi biết sớm thì tao đã đè mày nằm ra giường từ sáng rồi con khốn nạn…” gã thầm nghĩ trong sự tiếc nuối như thế khi ánh mắt không ngừng dõi theo cặp mông đong đưa của chị vợ mình, khi Hương tiến dần ra cửa và đi xa dần phái con đường đất. Càng dõi mắt theo Tuấn càng tiếc đứt ruột, một cơ hội tốt trời ban cho thế mà gã say lại bỏ qua. Than thân trách phận chẳng bằng đi nhậu cho quên sầu. Thế là cái con người vô dụng ấy lại rảo bước lang thang ngoài đường như cái cách mà kẻ thấp hèn ấy sống bao lâu nay.