Thi đại học không được mang điện thoại vào khu vực thi, có giám thị chuyên trông giữ. Khi Hề Vi rời khỏi trường thi đã thấy điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, lúc chạy vội đến bệnh viện thì Hề Lỵ Lỵ vừa xong ca cấp cứu.
“Cậu là…con trai của người bệnh à? Trường hợp của mẹ cậu thuộc loại xuất huyết não đột phát chậm. Trước đây chắc là do ngoại thương dẫn đến mạch máu não bị vỡ nhẹ. Có lẽ lúc đó xuất huyết ít nên khi kiểm tra não bộ không phát hiện ra. Phần lớn bệnh nhân gặp trường hợp này sẽ đột phát sau 72 giờ cho đến một tuần, thường là xuất huyết mãn tính. Lúc phát tác hình như tâm trạng bà ấy tương đối kích động… À, bà ấy có bệnh sử về rượu thuốc lá và cao huyết áp đúng không? Thảo nào, may mà lượng máu xuất huyết vẫn không quá nhiều, đã tạm thời dùng thuốc khống chế được nhưng vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng có thể xảy ra tình trạng xuất huyết, cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý. Nếu nghiêm trọng hơn, chúng tôi chỉ có thể phẫu thuật mở sọ não…”
Hề Vi vừa nhìn người phụ nữ gầy guộc nằm trên giường, vừa nghe giọng nói lạnh lùng của bác sĩ.
Bà là một người mẹ thất bại. Bà giận cá chém thớt, đổ lỗi cho con trai vô tội của mình. Bà thô bạo, nát rượu, ham mê cờ bạc, không có tính kiên nhẫn, từ chối tìm tiếng nói chung với con trai. Nhưng bà cũng từng trẻ trung, từng dịu dàng, từng dùng ngón tay mịn màng trắng trẻo bóc vải đút cho cậu, vị ngọt ấy cậu vẫn nhớ đến tận bây giờ.
Cậu tự cho rằng mình và Hề Lỵ Lỵ không còn nợ nần gì nhau, nhưng không ngờ rằng phải dùng mạng của bà để trả.
Điện thoại đổ chuông nhiều lần cậu mới phản ứng được – Mình đi thẳng từ trường vào viện, chưa liên lạc với Đỗ Hoài Lâm. Cậu vội nhận điện thoại, báo tình hình ở đây cho anh biết. Đỗ Hoài Lâm nói: “Không sao đâu bảo bối. Cháu chờ một lát, chú sẽ đến ngay.”
“…Dạ, chú đi đường cẩn thận.” Hề Vi mệt mỏi ngắt điện thoại. Chiều tối sương xuống, mơ hồ có tiếng sấm vang vọng, có vẻ sắp sửa mưa bão.
Cậu nhìn xung quanh, kéo một chiếc ghế dựa ra, đang định ngồi xuống thì cổ tay bị giữ lại.
“Mẹ…mẹ tỉnh rồi à? Mẹ thả tay ra để con đi gọi bác sĩ.”
Hề Lỵ Lỵ coi như không nghe thấy, dùng một con mắt còn lại nhìn trừng trừng cậu, ngón tay khô đét như muốn cào rách da cậu, cắm vào trong thịt: “Anh ta…anh ta… Mày, cha con mày…lừa, lừa….” Bà lắp bắp, nhả ra từng chữ một. Những thiết bị nối với sinh mạng của bà kêu tít tít, bác sĩ và y tá chạy vào, trong lúc hốt hoảng Hề Vi chỉ biết cầm chặt tay bà: “Mẹ nói gì? Mẹ vừa nói gì? Mẹ nói lại đi!”
“Đỗ, Đỗ…là cha, mày, cha con mày, lừa, lừa…”
Hề Lỵ Lỵ bỗng nhiên trợn mắt, cổ họng phát ra tiếng khùng khục rồi im bặt.
Thế nhưng bà cũng đã nói đủ.
Những con chữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ căn bệnh đột phát của bà, chiếm lấy bản năng của bà, những lời “lên án” khiến Hề Vi như bị sét đánh ngang tai, toàn thân cứng đờ.
Bà nói, Đỗ, là cha mày.
…Chắc bà mụ mị đầu óc rồi, nói lung tung gì vậy chứ.
Đỗ Hoài Lâm là cha cậu… Sao Đỗ Hoài Lâm lại có thể là cha cậu?
Mọi thứ xung quanh dường như bị kéo ra xa – Máy móc va đập, phòng bệnh ồn ào. Bên tai chỉ còn lại giọng nói khản đặc của Hề Lỵ Lỵ.
Cậu đưa tay ôm lấy đầu, tâm trí trống rỗng.
Lúc Đỗ Hoài Lâm đến nơi, Hề Vi đang hồn bay phách lạc đứng chờ ở cửa phòng ICU, tay cầm giấy báo nguy kịch. Bên ngoài trời vừa bắt đầu đổ mưa, ngay cả ô anh cũng không kịp lấy, chạy một mạch từ bãi đỗ xe vào, người ướt đẫm.
Hề Vi chầm chậm quay sang, trông thấy Đỗ Hoài Lâm, mặt cậu không biểu cảm.
Đỗ Hoài Lâm bước tới ôm chặt cậu vào lòng.
Hề Vi im lặng lạ thường, không khóc, cũng không nói chuyện.
“Tình hình sao rồi?”
“Vừa phẫu thuật, chắc là cứu được rồi… Nhưng chưa biết có thể tỉnh lại hay không.”
“Đợi mẹ cháu khá hơn chúng ta sẽ chuyển mẹ cháu đến bệnh viện tốt nhất. Cháu đã vất vả cả ngày rồi, về nhà ngủ một giấc thật ngon đi, tất cả đã có chú lo, đừng lo lắng nữa bảo bối…” Giọng nói trầm ấm của anh dường như có ma lực trấn an lòng người.
Hề Vi lại không đáp. Đỗ Hoài Lâm thấy lạ, sự im lặng của cậu quá mức bất thường.
“Cháu sao thế?” Đỗ Hoài Lâm vòng tay qua vai cậu.
Hề Vi hơi ngẩng đầu, nhìn anh hồi lâu rồi hỏi: “Chú Đỗ, chú biết ba cháu là ai không?”
“…” Cổ họng Đỗ Hoài Lâm nghẹn lại, nỗi bất an trào dâng.
“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Chú có biết không?” Giọng nói Hề Vi đã hơi run rẩy.
Đỗ Hoài Lâm buông tay.
Kể ra cũng thật kì lạ, ngoại trừ bình lặng ra, cảm xúc của anh không còn gì khác. Giống như một tên tội phạm lẩn trốn lâu ngày không được nhìn ánh mặt trời, khoảnh khắc bị bắt được lại có cảm giác tảng đá trong ngực được dỡ xuống.
Lưỡi hái treo trên đỉnh đầu rơi xuống, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm duỗi cổ một cách thoải mái.
“Chú biết.” Cậu nói: “Mẹ nói cho chú biết, đúng không?”
Anh không rõ Hề Lỵ Lỵ nhớ lại bằng cách nào, vì sao lâu như vậy mới nhớ ra? Nếu cô ta nhận ra mình ngay từ đầu thì mình đã không có quyền tự do quyết định hướng phát triển của sự việc, nếu vậy thì tình hình lúc này sẽ ra sao?
Nhưng đời không có nếu như. Khi số phận đã trêu cợt đủ rồi, nó muốn dùng cách thức đậm chất phim ảnh nhất để chấm dứt vở hài kịch đặc sặc nhất trên đời thì không một ai có thể cản lại, không một ai.
Anh cũng không bận tâm đến giả thiết này, dù Hề Vi làm sao biết được cũng không còn quan trọng nữa. Bởi vì anh vẫn luôn có một dự cảm, cho dù anh quyết tâm giấu giếm cả đời thì lưỡi dao sắc bén này sớm muộn cũng có ngày rơi xuống.
Thay vì nói là dự cảm, có lẽ nên nói là kết cục mà anh vừa sợ lại vừa mong trong tiềm thức. Anh giấu Hề Vi chịu đựng bí mật này, một mặt thì hưởng thụ những khoảnh khắc vui vẻ mình trộm được, mặt khác lại bị dằn vặt giữa tình và lý.
Anh không thể vừa trọn tình vừa trọn lý. Có lý thì sẽ không có tình, có tình thì sẽ không có lý. Hai thứ không thể vẹn toàn, khoảng thời gian anh trộm có được cả hai thứ chung quy sẽ phải trả lại, anh sớm ý thức được điều này.
“Cháu không tin, chắc chắn là bà ấy nói linh tinh…vì đang mắc bệnh…” Hề Vi giữ lấy cánh tay anh: “Mẹ lừa cháu đúng không chú? Chú không phải…”
“…Xin lỗi.” Lời xin lỗi này nên nói từ sớm, giờ đây cuối cùng cũng có cơ hội. Đây là lời xin lỗi nghiêm trang nhất mà anh nợ Hề Vi.
Tay Hề Vi trượt dần xuống, bả vai trĩu nặng.
Cậu thực sự cho rằng Hề Lỵ Lỵ chỉ đang nói lung tung, hoặc là cậu hiểu lầm, thực ra ý bà là Đỗ Hoài Lâm có tin tức về cha cậu. Cậu hy vọng Đỗ Hoài Lâm có thể cho cậu một lời giải thích, thật không ngờ anh lại tàn nhẫn đập tan ảo tưởng của cậu.
Đời này Đỗ Hoài Lâm chưa từng trải qua những giây phút lặng im đến đáng sợ như vậy, tựa như cuộc xét xử bị trì hoãn. Anh không thể biện minh, chỉ có thể bị động chờ đợi phán xét.
“Sau khi cứu cháu ra khỏi giếng nước ngầm?”
“…Phải.”
Cuộc đối thoại không đầu không đuôi nhưng người trong cuộc đều biết rõ đang nói về chuyện gì.
Chuyện cách đây không lâu lắm, trí nhớ vẫn rất sống động.
Cậu được cứu ra khỏi giếng nước ngầm, nằm trong bệnh viện, lần đầu tiên Đỗ Hoài Lâm hỏi chuyện liên quan đến cậu và cha cậu.
Anh tới nhà tìm cậu, nói với cậu: Tất cả đã có chú lo.
Nói là quan hệ bao nuôi, nhưng mỗi lần mình muốn gần gũi, anh đều vô tình hoặc cố ý đẩy mình ra xa.
Tết Nguyên Đán nhân lúc anh say rượu vượt qua ranh giới, sau khi anh tỉnh lại tâm trạng phức tạp, nóng lòng phủ nhận.
Muốn đưa mình ra nước ngoài, chắc cũng là sợ đi quá giới hạn. Lúc đó anh đang suy tính điều gì?
Hề Vi vẫn nhớ lúc anh đưa mình đến hiệu sách từng nói một câu đầy khó hiểu: “Cháu đã lớn bằng này rồi, làm sao chú có thể không già được?”
Thì ra là thế.
Những manh mối rời rạc, những lời nói ẩn ý mang tính thăm dò, những lần muốn nói lại thôi… Sự quan tâm ân cần có vẻ khó hiểu đó, rõ ràng muốn gần gũi nhưng lại xa cách lạ thường, tất cả đều có lý do cả.
Bởi vì họ là cha con.
Nhưng sau đó thì sao? Đêm ở biệt thự nhà họ Đỗ, buổi tối giá rét mưa phùn đó, anh trao cho cậu nụ hôn nóng bỏng, bọn họ ôm nhau thân mật thể xác như một đôi tình nhân…thì phải giải thích như thế nào?
…Làm sao cậu có thể quên tâm trạng kích động của mình lúc đó, cậu nói cậu không ra nước ngoài, muốn kết thúc mối quan hệ này, cậu muốn rời khỏi anh, Đỗ Hoài Lâm mới kéo cậu lại, hôn cậu.
Ở trong xe, anh nói đợi về nhà, là cậu chủ động dính lên, Đỗ Hoài Lâm thậm chí còn không bắn bên trong cậu.
Cậu lục lọi lại hồi ức, Đỗ Hoài Lâm chưa từng chủ động nói “Chú yêu cháu” một lần nào.
Cậu hỏi: Chú thích cháu không? Anh đáp, tất nhiên là thích. Cậu hỏi: Chú yêu cháu không? Anh đáp, tất nhiên là yêu.
À, đúng rồi, trừ một lần ở trên giường, cậu gọi anh là “Ba”, anh nói “Ba yêu con”.
Sự ngọt ngào tưởng như là tình yêu, tất cả đều trở thành nỗi xấu hổ không dám nhớ lại.
Khi Đỗ Hoài Lâm nói thích, nói yêu, rốt cuộc đang coi cậu là gì? Sự bảo vệ và tình thương của anh, rốt cuộc còn xen lẫn nguyên nhân gì khác?
Bọn họ hôn nhau, quấn quýt, âu yếm, đều là kế sách tạm thời của Đỗ Hoài Lâm, là anh không nỡ từ chối, là thủ đoạn để anh giữ mình lại bên cạnh ư?
Không, cậu không tin, cậu không muốn tin.
Dù sao thì một người cha dù có yêu thương con trai mình đến mấy, dù có không nỡ từ chối đến mấy, cũng sẽ không hôn môi lên giường với con trai mình đúng không?
Cách việc hy vọng hoàn toàn bị dập tắt còn một đoạn nữa. Hề Vi đã mất đi năng lực suy nghĩ lí trí, hốt hoảng nghĩ loạn – Tại sao cậu không ngẫm lại xem, nếu Đỗ Hoài Lâm thừa nhận tình cảm của anh vượt lên trên quan hệ cha con, vậy thì tình cảm đó sẽ bất hợp lý và trái với luân thường đến mức độ nào?
Nhưng cậu không nghĩ nhiều đến vậy, cậu chỉ muốn cố gắng giữ lại cọng rơm cứu mạng này.
Nhưng Đỗ Hoài Lâm không nói gì, sau khi Hề Vi mang theo chút hy vọng cuối cùng hỏi anh rằng “Chú biết cháu là con trai chú nhưng vẫn lên giường với cháu, chứng tỏ chú yêu cháu như người yêu với nhau đúng không.”
Anh dùng sự im lặng kéo dài để cắt đứt cọng cỏ cuối cùng này.
Thế giới của Hề Vi cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, nước mắt tràn mi. Cậu không muốn nghĩ về bất cứ chuyện gì nữa, cậu không thể hít thở nổi, chỉ muốn rời khỏi cái nơi khiến người ta nghẹt thở này…
“Hề Vi.” Đỗ Hoài Lâm lo lắng gọi cậu, không bận tâm đến ánh mắt nghi ngờ của vài người bệnh trên hành lang đuổi theo cậu. Hề Vi chạy rất nhanh, anh nhớ cậu từng tự hào nói, mình từng đạt quán quân ở hạng mục chạy 100 mét trong đại hội thể dục thể thao, anh còn cười khen cậu, đúng là một chú báo con…
Chuyện cách đây không lâu mà như xảy ra từ kiếp trước.
Không biết từ lúc nào cơn mưa nhỏ chuyển thành mưa tầm tã, nước trút xuống mạnh đến mức không mở nổi mắt. Hề Vi chạy ra khỏi bệnh viện, chạy ra đường, đến lúc cậu kiệt sức, dừng lại dưới một gốc cây ven đường. Tiếng khóc tuyệt vọng của cậu bị tiếng mưa át đi, dáng người co quắp run rẩy của cậu tựa như mũi dao cứa mạnh vào tim Đỗ Hoài Lâm.
Anh đứng từ xa nhìn, không dám lại gần.
Những cuộc truy đuổi của bọn họ đều diễn ra trong đêm mưa. Lần trước anh có thể không chút do dự lao xuống xe ôm cậu vào lòng, nhưng giờ thì sao, anh nên lấy thân phận gì để chắn gió che mưa cho cậu?
Người yêu đang cắn rứt lương tâm, hay một người cha mang đầy tội lỗi?
Anh không thể trả lời câu hỏi của Hề Vi – Anh yêu con trai mình như người yêu, câu này làm sao anh có thể nói ra miệng?
Đỗ Hoài Lâm lau nước mưa trên mặt, lấy điện thoại ra.
Mưa như trút nước, trên đường không một bóng người. Thỉnh thoảng có chiếc xe vụt ngang qua làm nước bắn lên tung tóe, tạt cả vào người Hề Vi. Áo sơ mi bị nước mưa thấm đẫm dán chặt vào da thịt giống như lớp màng bảo vệ mỏng manh.
Đỗ Hoài Lâm đứng bất động ở đằng xa. Màn mưa ngăn cách thế giới, ngăn cách tất cả. Trong mắt anh, chỉ còn lại thân hình gầy yếu của Hề Vi.
Dưới cùng một bầu trời, cùng một trận mưa, bọn họ lại đứng ở hai bờ ngăn cách, cảm nhận nỗi đau xé gan xé lòng.
Hai mươi phút sau, một chiếc Porsche 911 đỏ đậm bỗng dừng lại bên cạnh cậu. Dư Kính nhảy từ trên xe xuống, gọi Hề Vi mấy câu, lôi kéo ép cậu nhét vào xe.
Thật lâu sau khi Dư Kính lái xe đi, Đỗ Hoài Lâm mới lê bước chân nặng nề rời khỏi chỗ đó.
Anh chỉ có thể trốn trong bóng tối, nơi đèn đường không chiếu rọi, mở to mắt nhìn bảo bối của mình rời đi nhưng mình lại không có tư cách gì để níu kéo cậu.