Hai ngày trước khi chính thức vào học Đỗ Kiêu và Châu Phức Nhã mới về nước. Thực ra Đỗ Hoài Lâm cũng không ngờ bọn họ ở lại lâu như vậy, càng khiến anh bất ngờ hơn là Hồ Hiểu Hoa cũng trở về cùng. Thế nhưng cô không cùng Đỗ Hoài Lâm về nhà họ Đỗ mà hẹn gặp anh ở một quán cà phê.
Sau khi Đỗ Hoài Lâm thu xếp cho hai bà cháu xong thì đến nơi như đã hẹn. Hồ Hiểu Hoa đến trước, cô đứng lên vẫy vẫy tay. Dáng người cô thon gọn trong đồ bộ màu đen trắng, tóc búi gọn gàng, trông đúng chuẩn một người phụ nữ thành đạt. Đỗ Hoài Lâm đã hơn một năm không gặp cô, anh lịch sự bắt tay, khách sáo chào hỏi vài câu.
Đợi anh ngồi xuống, Hồ Hiểu Hoa nói ngay vào trọng điểm: “Lần này em đưa Kiêu Kiêu về thực ra là vì có chuyện muốn bàn bạc với anh, nói qua điện thoại không tiện, vẫn phải trao đổi trực tiếp mới được.” Phục vụ đưa đồ ăn lên, Hồ Hiểu Hoa dừng lại, người đó đi rồi mới khách sáo nói tiếp: “Em muốn đưa Kiêu Kiêu sang Mỹ học cấp ba.”
Đỗ Hoài Lâm không nói, vẻ mặt bình thản, dường như không hề bất ngờ với đề nghị này của cô.
Hồ Hiểu Hoa thở dài, nói: “Trước đây lần nào trở về cũng vội vội vàng vàng, đây là lần đầu tiên Kiêu Kiêu ở với em lâu như vậy. Nhưng càng ở lâu với nó càng cảm thấy áy náy, áy náy vì không làm tốt bổn phận của một người mẹ.”
“Em hối hận rồi?” Đỗ Hoài Lâm nói: “Nhưng nếu ban đầu em không lựa chọn như vậy thì Kiêu Kiêu đã không ra đời. Bây giờ em không còn cơ hội để hối hận nữa.” Anh dừng lại chốc lát: “Nói vậy nghe thật mâu thuẫn.”
Hồ Hiểu Hoa lắc đầu: “Em không hề hối hận. Là người trưởng thành, chúng ta cần biết chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Còn về kết quả, dù tốt hay xấu cũng chỉ có thể chấp nhận. Nếu không nhận sự giúp đỡ của anh em cũng không thể ở lại Mỹ và đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Chỉ là em thấy rất nuối tiếc, nhìn Kiêu Kiêu bây giờ…” Cô định nói rồi lại thôi, thở dài một hơi: “Em biết việc này không đúng với giao hẹn ban đầu của chúng ta, nhưng em không thể không nói, anh và mẹ của anh đã thất bại trong việc giáo dục con cái. Chắc hẳn anh cũng hiểu, không thể tiếp tục để mặc thằng bé lớn lên như vậy. Dù xuất phát từ mục đích gì, nếu đã sinh ra thằng bé, là một người mẹ, em có trách nhiệm với tương lai của nó. Chúng ta đều mong Kiêu Kiêu sẽ trưởng thành theo hướng tích cực và lành mạnh, em nghĩ mục tiêu này hai ta giống nhau. Để thằng bé sống với em đi, thay đổi cách sống, thay đổi hoàn cảnh. Anh hiểu tính em mà, em có tự tin và đủ khả năng dạy dỗ thằng bé.”
Đỗ Hoài Lâm suy nghĩ một lát, hỏi: “Em đã nói với Kiêu Kiêu chưa, thằng bé nghĩ sao?”
“Nói rồi. Nó hơi do dự, em nghĩ nó không nỡ xa em, nhưng cũng không nỡ xa anh và bà nội. Có điều không trải qua chút trắc trở thì làm sao trưởng thành được? Đời người không thể nào luôn luôn xuôi chèo mát mái, nó phải biết mình không phải cái rốn của vũ trụ.”
Đỗ Hoài Lâm bưng tách cà phê, nhấp một ngụm rồi hạ xuống: “Anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của em. Có điều anh chưa thể đồng ý ngay bây giờ được.”
“Vâng, em hiểu mà. Kiêu Kiêu cần thêm thời gian để thích ứng và suy nghĩ, em cũng cần chuẩn bị công việc ở bên kia. Kế hoạch của em là đợi thằng bé học hết lớp bảy thì đi, trong khoảng thời gian này em sẽ cố gắng liên tục về thăm nó. Về phần bà nội thằng bé thì phải nhờ anh làm công tác tư tưởng rồi. Dù Kiêu Kiêu đi đến đâu thì nó vẫn là cháu bà, điều này không bao giờ thay đổi.”
Đỗ Hoài Lâm mỉm cười: “Thực ra bà ấy vẫn luôn thích em.”
Hồ Hiểu Hoa cũng cười: “Chắc vì em là phụ nữ thôi.” Bàn xong chủ đề chính, bầu không khí thoải mái hơn nhiều: “Em hỏi một câu hơi tế nhị nhé, hiện giờ đời sống tình cảm của anh sao rồi?”
“Mẹ anh thích em như vậy mà không nói với em à?”
“Không. Bà ấy chưa từng kể cho em nghe về chuyện tình cảm của anh, có lẽ vẫn còn ý định tác hợp hai ta tái hôn, sợ em biết thì sẽ chán anh.” Hồ Hiểu Hoa trêu chọc.
Đỗ Hoài Lâm nhớ tới Hề Vi, mỉm cười lắc đầu: “Không nói về anh nữa. Em thì sao? Chưa có bạn gái mới à?”
Hồ Hiểu Hoa khuấy tách cà phê, vẻ mặt tràn đầy tự tin hiện lên chút rầu rĩ: “Chưa anh ạ. Từ khi chia tay với Leona, em vẫn độc thân đến giờ.”
“Leona là cô gái tốt.” Đỗ Hoài Lâm thở dài. Hồ Hiểu Hoa và Leona đều là bạn học mà anh quen hồi học ở trường thương mại, Leona là người Mỹ. Sau khi ly dị với Hồ Hiểu Hoa Đỗ Hoài Lâm mới biết hai người là quan hệ người yêu.
“Em biết, cô ấy rất tốt. Nhưng quan điểm sống của bọn em khác nhau hoàn toàn. Em quá thực tế, không thể coi tình yêu làm cơm ăn áo mặc. Lúc đó vì tiền tài và tương lai mà kết hôn giả rồi sinh con với anh, tuy cô ấy thỏa hiệp nhưng không bao giờ tha thứ cho em nữa. Chuyện này là bức tường ngăn cách hai bên, trở thành nguồn cơn dẫn đến mâu thuẫn sau này… Bọn em chia tay…chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Tuy sự nghiệp thành công nhưng về tình cảm em là kẻ thất bại. Vì vậy đối với Kiêu Kiêu, em không muốn lại làm một người mẹ thất bại nữa.” Hồ Hiểu Hoa tổng kết lại.
Đỗ Hoài Lâm bỗng sinh lòng đồng cảm với cô. Nhưng Hồ Hiểu Hoa còn có cơ hội bù đắp chính đáng, còn anh thì sao?
Người yêu của anh lại là con trai anh. Tuy bọn họ nắm tay nhau, nhưng bóng và hình lại tách làm hai nửa. Hề Vi ở ngoài sáng, anh ở trong tối.
Sau khi Đỗ Kiêu nhập học thì Hồ Hiểu Hoa quay về Mỹ, Hề Vi cũng chính thức đếm ngược một trăm ngày trước kì thi đại học. Mặc dù lịch kín không một kẽ hở nhưng lại tràn ngập không khí thanh xuân tươi trẻ.
Đợt thi thử lần thứ hai vào đầu tháng năm, Hề Vi quả nhiên lại chiếm vị trí thứ nhất. Đỗ Hoài Lâm vẫn nhớ lời hứa của mình, trước đó anh thỉnh thoảng cũng thử đoán nguyện vọng của Hề Vi là gì. Anh cũng nghĩ chắc không phải những phần thưởng vật chất, nhưng khi cậu nói “Muốn chú đi họp phụ huynh cho cháu” anh vẫn cảm thấy lòng chua xót khó tả.
“Từ nhỏ đến lớn gần như mẹ cháu chưa từng đi họp phụ huynh cho cháu. Đây là lần cuối cùng trước khi thi đại học rồi, sau này sợ sẽ không còn cơ hội nữa. Vì vậy chú có thể lấy tư cách là chú của cháu tham gia họp phụ huynh không?” Hề Vi tràn đầy mong đợi.
Đỗ Hoài Lâm trịnh trọng đồng ý: “Được.”
Không xu nịnh dối trá và khách sáo như những buổi họp phụ huynh cho Kiêu Kiêu, buổi họp phụ huynh của Hề Vi hội tụ đủ mọi loại người, đủ loại ngành nghề, nhưng tất cả đều có chung một niềm hy vọng. Mọi người hỏi han tình hình học tập của con cái mình, cân nhắc nguyện vọng đăng ký và trao đổi kinh nghiệm với nhau. Hề Vi quả thực là một điểm sáng trong số đó, khi cô giáo tuyên dương “vị phụ huynh tiêu biểu nhất”, tất cả các bậc cha mẹ khác đều nhìn anh đầy ngưỡng mộ khiến anh cảm nhận được niềm tự hào kì lạ.
Anh đã tự hào rồi nhưng Hề Vi càng tự hào hơn. Dù sao cũng là tính cách thiếu niên, Đỗ Hoài Lâm là nổi bật nhất trong tất cả các vị phụ huynh có mặt, thỏa mãn một chút lòng hư vinh thầm kín của cậu. Cậu nằm mơ cũng muốn Đỗ Hoài Lâm đi họp phụ huynh cho mình một lần, nhưng sợ thành tích không tốt nên không dám nói, may mà cuối cùng lần này ước mơ cũng thành hiện thực.
Sau khi tan họp, bọn họ đi dạo trên sân trường. Vừa có một cơn mưa nhỏ, cỏ trên sân vận động còn phủ một lớp hơi nước, tản ra mùi đất ẩm.
Hề Vi rút tờ quảng cáo tuyên truyền của nhà trường trong tay Đỗ Hoài Lâm, cuốn thành ống giơ lên trước mặt anh: “Xin phép phỏng vấn vị phụ huynh này một chút, anh có cảm nhận như thế nào về buổi họp phụ huynh ngày hôm nay?”
Đỗ Hoài Lâm nghiêm túc phối hợp: “Thành tích của con tôi rất tốt, là ba thằng bé, tôi cũng được nở mày nở mặt.”
Hề Vi bị anh chọc cười. Trên sân vận động có mấy nam sinh lớp dưới đang đá cầu, cầu bay đến chân cậu. Cậu ta kêu lên một tiếng, Hề Vi nhấc chân, đá quả cậu lại cho cậu ta.
“Chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp rồi.” Hề Vi nhìn mấy đàn em đang đùa nghịch trong sân vận động, bùi ngùi nói: “Nếu thi đỗ đại học A thì không thể ở bên chú nữa rồi, làm sao bây giờ? Đại học A cách đây xa như vậy. Đi máy bay cũng phải hơn ba tiếng.”
“Còn làm gì được nữa? Đành phải nghỉ phép gặp nhau thôi.”
“Sao cơ, chẳng phải chỉ ba tiếng thôi sao? Chú có thể đến thăm cháu vào cuối tuần mà!”
“Hùng hồn thế cơ à?” Đỗ Hoài Lâm mỉm cười: “Đúng là được chiều sinh hư.”
Hề Vi biết anh không tức giận, còn cố ý hỏi: “Vậy chú có chịu chiều cháu không hả?”
“Chiều nữa để cháu vui đến quên hết trời đất à?”
Hề Vi sung sướиɠ nói: “Ài, quên thì quên, là ai nói nếu trước mặt chú mà cháu vẫn không thể làm theo ý mình, đó là sự thất bại của người đó?”
“…Cháu đúng là bị chú làm hư rồi.” Đỗ Hoài Lâm cầm cuộn giấy đập nhẹ vào đầu cậu: “Đừng nghĩ đến những thứ không đâu nữa, chỉ còn một tháng nữa là thi đại học rồi. Đợi cháu thi xong chú cũng có một món quà tặng cháu.”
“Là gì vậy? Cho cháu xem trước được không?” Hề Vi nổi lên hứng thú. Đỗ Hoài Lâm giả vờ bí hiểm: “Không được, cháu cũng đâu có nói với chú là tham gia họp phụ huynh, chú phải giữ bí mật chuyện này.”
“Tùy chú, dù sao lúc đó cháu cũng biết.” Bọn họ đi tới một gốc cây hoa gạo đang bung nở, từng chùm từng chùm đỏ rực, sau khi tắm cơn mưa đầu hạ càng có vẻ đặc biệt rực rỡ. Hề Vi nói: “Cái cây này cũng có tuổi rồi, là linh vật của trường cháu đó. Bình thường độ này đã rụng kha khá rồi ấy, chắc năm nay trời nóng nên tàn muộn hơn, giờ vẫn còn nhiều hoa như vậy.”
Cậu bỗng nhớ ra cái gì, sung sướиɠ lấy điện thoại ra nói: “Chúng ta còn chưa chụp chung lần nào nhỉ, chụp luôn một bức ở đây đi. Cây này cao quá, không lấy hết được cảnh, đứng ra xa một chút.” Hề Vi kéo anh đến khoảng cách thích hợp, giơ điện thoại lên. Đỗ Hoài Lâm hơi gượng gạo, hỏi: “Có phải lúc này nên nói cheese không?.”
“Nói cheese chẳng có gì mới mẻ cả.” Cậu quay lại, khuôn mặt đỏ hồng vì ánh nắng: “Thà nói là người đẹp hơn hoa còn hơn (*).”
(*) Nguyên văn: 人比花娇 – rén bǐ huā jiāo. Âm cuối đọc lên khẩu hình miệng giống như đang mỉm cười.
“…” Tất nhiên Đỗ Hoài Lâm không nói ra được, nhưng nụ cười trên mặt thì khó có thể che giấu, điện thoại đúng lúc thu lại được cảnh này. Chụp xong, Hề Vi lại quấn quýt đòi Đỗ Hoài Lâm chụp cho hai bức đứng một mình.
“Khi nào cháu đỗ đại học chúng ta sẽ chụp ảnh chung ở cổng trường đại học A nhé.” Hề Vi lướt điện thoại, hơi ngạc nhiên: “Mà này, hồi trẻ trông chú thế nào? Có ảnh không?”
“Bình thường chú rất ít khi chụp ảnh, chỉ có ảnh chụp khi tham dự các hoạt động thương mại. Nếu nói là hồi trẻ…thì trẻ đến mức nào?”
“Ví dụ hồi bằng tuổi cháu chẳng hạn.”
Đỗ Hoài Lâm mỉm cười hoài niệm: “Vậy thì cách đây rất lâu rồi.”
“Trong điện thoại của chú có không, cho cháu xem thử đi.”
“Mười mấy năm trước có điện thoại chụp hình chưa hả?” Đỗ Hoài Lâm bật cười: “Ở nhà có album ảnh, về cho cháu xem, nhưng cháu không được cười.”
Ban đầu Hề Vi không hiểu câu “không được cười” nghĩa là gì, sau khi Đỗ Hoài Lâm mở album ra cho cậu xem cậu mới hiểu.
Bên trong có rất nhiều ảnh chụp chung của anh với Dư Kính và những người khác. Ngoại trừ việc trông trẻ hơn hiện tại ra Đỗ Hoài Lâm gần như không thay đổi gì, anh nói “không được cười” là có ý khác.
“…Đây có phải là phong cách HKT (*) trong truyền thuyết không?”
(*) Nguyên văn: 杀马特. Đây là phong cách xuất hiện khoảng những năm 2008 ở Trung Quốc, kết hợp giữa phong cách visual rock của Nhật và glam rock của Mỹ. Đại loại là tóc tai dựng đứng màu mè, trang điểm đậm choét, người quấn đầy xích kiểu như mấy anh HKT bên mình đó. Muốn rõ hơn các bạn có thể google hình ảnh từ trên.
Dư Kính hồi mười mấy tuổi trông giống hệt một thiếu niên ăn chơi hư hỏng, tóc dài đủ mọi màu sắc, mặc quần da, trên người đeo một đống dây xích, mặt trưng nụ cười “được coi là” ngầu lòi.
“Thời đó thịnh hành phong cách này, bắt nguồn từ Nhật Bản phải không nhỉ? Chú Dư của cháu luôn là người đi đầu trào lưu. Sau này còn từng chơi cosplay, tiếc là chú không có ảnh chụp.”
Hề Vi vỗ vỗ ngực, lấy điện thoại di động ra: “Bức này thực sự quá kinh điển, cháu phải lưu lại làm kỉ niệm. Sau này gặp chú Dư sẽ bảo chú ấy kể cho cháu nghe sự tích huy hoàng hồi ấy.”
Hề Vi lật liên tục, tốc độ ngày càng chậm lại. Cậu đặt album xuống, híp mắt soi từng đường nét trên khuôn mặt Đỗ Hoài Lâm: “Vì sao thời gian lại ưu ái chú như vậy? Hình như mãi mà chú chẳng già đi gì cả.”
“Có bí mật chưa nói cho cháu, thực ra chú là ma cà rồng.” Đỗ Hoài Lâm đùa cậu.
“Vậy chú cũng biến cháu thành ma cà rồng đi.” Hề Vi mặc áo sơ mi, cậu cởi cúc áo, để lộ ra phần cổ cho đến tận bả vai: “Có phải chỉ cần cắn vào đây là được không?”
Đỗ Hoài Lâm vươn tay kéo cậu lại. Hề Vi vẫn mang mùi hương hoa quả dễ ngửi như trước nhưng không còn vẻ tươi non nữa mà có vị ngọt ngào chín tới. Anh không kìm được vươn lưỡi liếʍ vành tai và sườn cổ trắng trẻo mềm mại của cậu.
Hề Vi khẽ rêи ɾỉ, trong lúc tóc mai quấn quýt, cậu nói như người mê: “Biến cháu thành đồng loại của chú đi, vậy thì cháu có thể ở bên chú vĩnh viễn…”
Đỗ Hoài Lâm cứng người.
“Vĩnh viễn”, cậu có biết từ này nặng nề bao nhiêu không?
Dù thời gian có ưu ái đến mấy thì nó vẫn có sự công bằng, nó đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, nó hững hờ trôi đi, tuyệt đối không vì tình yêu hay lưu luyến của ai mà chậm lại một khắc để chờ đợi.
Bọn họ không chỉ là cha con, còn là người yêu chênh lệch mười chín tuổi.
Cho dù bọn họ không chia tay vì thế tục thì thời gian cũng sẽ chia rẽ hai người. Tuy lúc này còn quá sớm nhưng anh đã bắt đầu lo lắng.
Chính vì vậy, anh không dám hứa hẹn “vĩnh viễn.” Anh chỉ có thể giả vờ lờ đi, lờ đi sự đuổi bắt của tương lai “mất đi” và “xa rời”.
Ít nhất thì trước đó, trong buổi tối yên tĩnh tháng năm này, bọn họ vẫn đang ôm hôn nhau, chống chọi lại sự rét buốt của mùa đông.