Trong siêu thị, người ta phát đi phát lại những bài hát chúc mừng năm mới, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đâu đâu cũng vậy nhưng chẳng ai cảm thấy khó chịu. Kẹo và giỏ quà bày ở nơi dễ thấy nhất, đỏ rực một góc, tiếng người ồn ào vô cùng náo nhiệt. Đây cũng là một trải nghiệm mới mẻ đối với Đỗ Hoài Lâm. Anh rất ít khi đi dạo siêu thị, nhưng anh cũng không ghét bầu không khí nhộn nhịp đông đúc, vừa bình dị lại vừa tươi vui này, nó khiến người ta cảm thấy rạo rực theo.
Anh đẩy xe hàng, chậm rãi đi phía sau Hề Vi. Hề Vi chọn chọn lựa lựa, ngoài câu đối, chữ Phúc còn mua một đống rau và thịt.
“Cháu mua thức ăn làm gì?”
“Nấu cơm tất niên ạ.” Hề Vi lấy một cây cải thảo cho vào túi như đúng rồi: “Mai là giao thừa rồi, dì giúp việc thì nghỉ, ít nhất cũng phải gói sủi cảo chứ.”
“Cháu biết gói à?”
“Vâng.” Hề Vi nói: “Từ hồi tiểu học cháu đã biết nhào bột cán vỏ rồi. Mẹ cháu chẳng lo mấy chuyện này, cháu nghĩ năm mới mà không ăn sủi cảo tự tay làm thì đúng là quá thảm rồi, thế là cháu cứ học dần như vậy đấy.”
Đỗ Hoài Lâm không nói với cậu, anh vốn định mời đầu bếp đến làm, mang theo nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất, trước đây cơm tất niên vẫn ăn như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ hào hứng của Hề Vi anh lại bỏ qua ý tưởng này, giúp cậu mang túi rau đi cân.
“Hề Vi!”
Bọn họ đi đến khu đồ đông lạnh, Hề Vi đang cầm nước trái cây bỗng nghe thấy có ai gọi mình. Cậu ngẩng lên liền nhìn thấy Cung Giai Nghiên bỏ chai sữa bò lên giá chạy bước nhỏ tới đây, mừng rỡ chào hỏi: “Trùng hợp ghê.”
“Ừ ha, cậu cũng đi dạo siêu thị à?” Tâm trạng Hề Vi không tệ, gặp bạn học cũng lịch sự đáp lại. Đỗ Hoài Lâm giữ xe hàng, mỉm cười nhìn bọn họ. Cung Giai Nghiên chú ý đến anh, liền hỏi Hề Vi: “Đây là…”
Hề Vi và Đỗ Hoài Lâm nhìn nhau. Hề Vi đáp: “Là chú mình.”
“Cháu chào chú.” Cung Giai Nghiên hơi xấu hổ, nói với Hề Vi: “Cậu với chú cậu khá giống nhau nhỉ.”
“Hả, giống nhau chỗ nào? Chắc cậu mới nhìn nên thấy vậy, mình chẳng thấy giống chút nào.” Hề Vi tuy là phản bác nhưng vẻ mặt lại cực kì vui vẻ.
“Tất nhiên không phải là ngũ quan giống nhau, chỉ là, phong cách này, thần thái này, khó nói lắm, dù sao mình cũng có cảm giác rất giống.” Cung Giai Nghiên suy nghĩ một chút, mặt hơi ửng đỏ: “Chắc là vì cả hai người đều đẹp trai chăng?”
Đỗ Hoài Lâm cười nhạt nhẽo, nói: “Hề Hề, đây là bạn học của cháu à? Hay là các cháu cứ trò chuyện với nhau đi, chú sang bên kia đi dạo.”
“Không cần…” Không đợi Hề Vi nói xong Đỗ Hoài Lâm đã xoay người lánh đi. Hề Vi vội vàng nói mấy câu chào tạm biệt Cung Giai Nghiên rồi đi tìm kiếm giữa một rừng những giá hàng – Đỗ Hoài Lâm đang đứng ở khu đồ dùng thể thao, ôm bả vai nghe điện thoại.
Hề Vi chờ anh nói chuyện điện thoại xong mới đi tới, đẩy xe hàng hích nhẹ anh một cái. Đỗ Hoài Lâm quay sang: “Đã nói chuyện xong rồi à, nhanh vậy.”
“Cũng không nói gì nhiều, là bạn cùng lớp của cháu, hỏi cháu ngày mấy học thêm ấy mà.” Hề Vi chuyển chủ đề: “Chú được nghỉ Tết mấy ngày?”
“Chú là ông chủ, muốn nghỉ mấy ngày thì nghỉ.” Đỗ Hoài Lâm cười đáp.
“…Chú điêu thế, mùng bảy đã phải đi làm rồi. Chú bận rộn như vậy chắc chẳng ở nhà được mấy ngày.” Hề Vi nhấc một quả bóng rổ lên, ném nhẹ một cái, quả bóng liền rơi trúng vòng rổ gắn trên tường.
“Cô bạn vừa rồi thích cháu phải không?” Đỗ Hoài Lâm hỏi cậu.
“Không biết. Cháu đâu có thích cậu ấy, chỉ là bạn cùng lớp thôi, tình cờ gặp nhau thì chào hỏi mấy câu.” Hề Vi chạy đi nhặt bóng trả về chỗ cũ.
“Vậy sao?” Đỗ Hoài Lâm cố ý thở dài: “Nhưng mà bạn cùng lứa chắc là có nhiều chủ đề để nói lắm nhỉ? Thanh niên bây giờ nghĩ gì chú chịu không đoán được, cách biệt tuổi tác là vậy đấy.”
“Thế thì chết, không đoán được thì làm sao bắt được tâm ý của người ta?” Hề Vi lắc đầu, giả vờ tiếc thương cho anh.
“Hay là cháu dạy chú đi?”
“Chú muốn biết?” Hề Vi nghiêm trang nói: “Thực ra cũng không khó, bí quyết chính là bớt ít chiêu trò, thêm nhiều chân thành.”
“Hả?” Đỗ Hoài Lâm hỏi lại: “Chiêu trò là gì?”
Hề Vi nói: “Vừa rồi cháu tặng hoa cho chú, ấy là chiêu trò.”
Đỗ Hoài Lâm cười: “Vậy chân thành là gì?”
Hề Vi sáp lại, nhân lúc không ai chú ý, ngoắc nhẹ ngón tay của anh: “Tặng hoa xong nói, đời này chỉ muốn ở bên chú, đây là chân thành.”
Đỗ Hoài Lâm trở tay nắm bàn tay cậu siết chặt một cái rồi mới buông ra. Hề Vi khẽ nói: “Cháu còn có thứ này chân thành hơn cơ… Chú muốn biết không?.”
Đỗ Hoài Lâm nuốt nước bọt, giành lấy xe hàng đẩy đi: “Thanh toán, về nhà.”
Dọc đường đi, bầu không khí trong xe cực kì ngột ngạt, tràn ngập cảm giác mờ ám khó có thể diễn tả bằng lời. Đỗ Hoài Lâm lái xe nhanh như bay, Hề Vi cúi đầu nghịch khóa dây an toàn, hai người không ai nói gì.
Bọc lớn bọc nhỏ xách vào nhà, mở cửa, ném đồ xuống đất, Hề Vi quay lại ôm lấy Đỗ Hoài Lâm, ngẩng đầu vội vàng hôn anh.
Đỗ Hoài Lâm siết chặt eo cậu như muốn bẻ nó ra làm đôi, một tay ấn gáy cậu hôn từ môi xuống cổ. Cổ là vùng nhạy cảm của Hề Vi, Đỗ Hoài Lâm vừa mυ'ŧ nhẹ một cái đã làm cậu tê dại đến mức không kìm được phát ra âm thanh. Tiếng rên mang theo một chút âm mũi khiến Đỗ Hoài Lâm bừng tỉnh từ trong du͙© vọиɠ. Anh buộc mình đẩy Hề Vi ra, dùng giọng bình tĩnh nhất có thể nói: “Hôm qua cháu vừa mới sốt, hôm nay đừng…”
“Không chỉ sốt đâu, còn có bệnh khác nữa, còn nghiêm trọng hơn cả sốt.” Hề Vi giữ tay anh, đặt lên bụng mình, rồi chậm rãi trượt xuống dưới, ngượng ngùng nói: “Chỉ có chú mới chữa được.”
“Cháu đúng là…” Yết hầu Đỗ Hoài Lâm phát hỏa, đấu tranh tâm lý dữ dội. Sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong vô thức theo bản năng của Hề Vi làm anh khó lòng khống chế. Anh biết đó là sai lầm, cha con yêu nhau là trái với luân thường đạo lý. Nhưng anh không thể làm lơ với du͙© vọиɠ thường tình của mình, vì vậy lần ở trong xe anh tự trừng phạt bản thân bằng cách cố kìm chế, sau khi trở về lại phát tiết bằng cách “không tiến vào” để tự lừa mình dối người.
Nhưng một khi đang đà lao xuống dốc thì làm gì còn đường leo lên? Anh chỉ có thể buông xuôi phó mặc, đâm lao thì phải theo lao. Trên con đường lầy lội bùn đất này, anh chỉ có thể bảo vệ chặt chẽ cho Hề Vi, không để cậu dính phải một chút dơ bẩn.
Mỗi lần phóng túng lại là một lần thử thách, đau khổ và vui sướиɠ đồng thời đan xen.
Bọn họ thậm chí không kịp về phòng ngủ. Cánh cửa tìиɧ ɖu͙© một khi mở ra lập tức mãnh liệt không gì ngăn nổi, Đỗ Hoài Lâm từ phía sau ép Hề Vi lên tường phòng tắm, áp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay Hề Vi, mười ngón đan xen, thân thể giao hòa, ngay cả dòng nước ấm áp bao quanh bọn họ cũng không tìm được khe hở để len vào.
Lần này Đỗ Hoài Lâm vô cùng kiên nhẫn, anh khiến Hề Vi một lần nữa cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mới mẻ cực hạn đó. Tiếng nước chảy rào rạt dường như không che giấu được sự xấu hổ, cậu vẫn không kìm chế được lớn tiếng rêи ɾỉ. Càng về sau cùng hai chân Hề Vi càng run rẩy, thấy cậu sắp không đứng vững, Đỗ Hoài Lâm đỡ eo cậu, đổi tư thế, nâng chân cậu lên, từ phía trước dịu dàng mà quả quyết tiến vào.
Sau đó Hề Vi cũng không nhớ mình được Đỗ Hoài Lâm lấy khăn tắm bọc lên đem lên giường như thế nào nữa. Cậu giống như một chú mèo lười đã thỏa mãn, vùi mình trong lòng anh, Đỗ Hoài Lâm cầm máy sấy sấy khô tóc cho cậu.
“Chú Đỗ…” Tắt máy sấy, tiếng ù ù bên tai dừng lại, Hề Vi mới khàn giọng gọi anh.
“Hửm?”
Hề Vi dụi dụi trong ngực anh, lí nhí khen: “Chú khỏe thật đó.”
Bàn tay đang vuốt tóc Hề Vi hơi khựng lại. Bất kỳ người đàn ông nào được người yêu của mình khen “khỏe” đều nên cảm thấy là chuyện vui mừng, nhưng lời này phát ra từ miệng Hề Vi lại khiến Đỗ Hoài Lâm có cảm giác khó diễn tả thành lời.
“Hề Hề, chú vẫn luôn muốn hỏi cháu…” Anh do dự nói: “Cháu thích đàn ông là bẩm sinh, hay là vì bước ngoặt nào đó?”
Anh có thể cảm nhận được thân thể Hề Vi hơi cứng lại. Cậu trở mình, gối đầu lên đùi anh: “Cháu cũng không rõ. Dù sao cháu cũng không thích phụ nữ, từ nhỏ đã vậy.” Ban đầu là chán ghét, về sau là tê liệt cảm xúc, nghề nghiệp của Hề Lỵ Lỵ đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của cậu về phụ nữ. Nhưng cậu cảm thấy bản thân cũng có một chút là bẩm sinh. Cho dù có “bóng ma tâm lý”, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều vì thế mà thành đồng tính.
Cậu nghĩ Đỗ Hoài Lâm hỏi chuyện này có lẽ là vì hôm nay tình cờ gặp Cung Giai Nghiên, vội vàng giải thích: “Cháu không biết bạn gái hôm nay có tình cảm gì với cháu hay không, nhưng cháu hoàn toàn không có tình cảm với bạn ấy, thật đấy.”
“Cháu nghĩ chú ghen à?” Đỗ Hoài Lâm cười.
“Cháu nghĩ chú không muốn ghen, nhưng chú không khống chế được chính mình.” Hề Vi cười hì hì ngồi dậy, ôm cổ anh sáp lại. Hai người chạm môi, trao nhau nụ hôn thân mật.
“Bị nói là giống chú, hình như cháu rất vui.” Đỗ Hoài Lâm ngậm môi dưới của cậu kéo nhẹ, khẽ hỏi.
“Ừm.” Hề Vi dường như nghĩ đến cái gì, cười khúc kha khúc khích.
Thực ra cậu biết mình và Đỗ Hoài Lâm không giống nhau, chắc là Cung Giai Nghiên thuận miệng nói vậy mà thôi, kiểu như gặp ai đó dẫn theo con trai, biết đó là con anh ta, tất nhiên sẽ lập tức liên tưởng đến những điểm giống nhau.
Nhưng cậu vẫn không nén được sự vui vẻ. Bởi vì “tướng phu thê” thần kỳ trong truyền thuyết nói, hai người chung sống với nhau, ảnh hưởng lẫn nhau sẽ khiến cả hai ngày càng giống nhau hơn, sự thay đổi này khó có thể giải thích, nhưng cũng là một minh chứng cho tình yêu.
“Chết rồi!” Hề Vi đang say sưa trong mộng tưởng mỉm cười thỏa mãn, đột nhiên ngồi bật dậy, làm Đỗ Hoài Lâm cũng giật mình theo, hỏi cậu bị làm sao.
“Thức ăn mua về.” Hề Vi đau đớn nói: “Có thịt và cá cần để lạnh, cả kem nữa, cứ vứt ở cửa như vậy, từ nãy đến giờ chắc tan hết rồi.”
Dứt lời cậu liền khoác áo choàng tắm nhảy chân trần xuống đất, bị Đỗ Hoài Lâm túm “đuôi” – dây lưng áo choàng tắm – kéo lại: “Kệ đi, ngủ đã.”