Như Đọa Thâm Uyên

Chương 26

Thực ra Đỗ Kiêu dậy rồi nhưng lười chưa rời giường, nó nằm trong chăn nghịch điện thoại di động. Thấy Đỗ Hoài Lâm vào liền vội vàng ngồi dậy: “Ba ạ?”

Đỗ Hoài Lâm đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nó: “Đừng suốt ngày nằm chơi điện thoại, cẩn thận hỏng mắt.”

“Dạ.” Đỗ Kiêu ném điện thoại sang một bên.

Đỗ Hoài Lâm nói: “Sao tối qua con phải gây khó dễ cho anh trai đó?”

Đỗ Kiêu khinh thường hừ một tiếng: “Anh trai gì chứ, chẳng phải anh ta là…” Nó không dám nói tiếp, ngước mắt liếc mắt nhìn Đỗ Hoài Lâm.

Đỗ Hoài Lâm nghiêm mặt: “Con biết? Ai nói với con?”

Tính hướng của anh trước nay luôn là nỗi xấu hổ của Châu Phức Nhã, vì sợ trở thành tấm gương không tốt cho Kiêu Kiêu nên vẫn luôn giấu nó. Đỗ Kiêu không ở cùng anh mà được bà nội nuôi lớn cũng vì nguyên nhân này.

Đỗ Kiêu đáp: “Mọi người toàn coi con là con nít, tưởng con chẳng biết gì đúng không? Vì chuyện này mà trước đây ba với bà nội cãi nhau, con tình cờ nghe thấy. Mọi người giấu con, con mới đành phải giả vờ không biết. Hôm qua ba dẫn anh ta tới, nhìn cách ba đối xử với anh ta con biết ngay anh ta là ai rồi. Con ghét anh ta, thấy anh ta chướng mắt lắm.”

Đỗ Kiêu nói năng trắng trợn không kiêng nể gì cả, vốn đã chuẩn bị đón một trận khiển trách nghiêm khắc, không ngờ thái độ của Đỗ Hoài Lâm lại rất khác thường, anh chỉ tựa lưng vào ghế, nhíu mày nhìn nó, vẻ mặt có chút đau buồn.

Đỗ Kiêu dám phản kháng ba nó hoàn toàn dựa vào tính nông nổi nhất thời, Đỗ Hoài Lâm kìm chế không nổi giận thì nó cũng xẹp lép. Nó xoắn ngón tay hồi lâu, sau đó dè dặt hỏi: “Ba, ba có thể phục hôn với mẹ không?”

Nhìn Đỗ Kiêu, Đỗ Hoài Lâm không đành lòng nói ra những lời quá dứt khoát, chỉ đành thờ dài, hỏi nó: “Kiêu Kiêu, có phải con nhớ mẹ không?”

Đỗ Kiêu mếu máo, cúi thấp đầu, lát sau mới khẽ nói: “Mẹ bảo con năm nay mẹ không về, muốn cho con sang Mỹ đón năm mới cùng mẹ nhưng bà nội không đồng ý. Từ hồi nghỉ đông năm ngoái đến giờ con vẫn chưa được gặp mẹ.”

“Vậy con muốn đi không?”

Đỗ Kiêu nhăn nhó nói: “Con muốn đi. Nhưng con muốn đi cùng ba cơ, được không?”

Đỗ Hoài Lâm áy náy lắc lắc đầu, không nói gì nữa.

Cuộc hôn nhân của anh và Hồ Hiểu Hoa chỉ là giao dịch, ly hôn xong đã định trước là không có khả năng tái hợp. Mặc dù tàn nhẫn nhưng anh không thể cho Kiêu Kiêu thêm bất cứ hy vọng không thực tế nào nữa.

Tuy Đỗ Kiêu hơi thất vọng nhưng ngạc nhiên là nó không làm ầm ĩ. Có lẽ nó biết làm vậy cũng vô ích, có lẽ từ tối qua đến giờ, có chuyện gì đó khiến nó hiểu ra được điều gì. Nói chung, nó chỉ bình thản bấm số gọi xuyên quốc gia, sau đó ỉu xìu đưa điện thoại cho Đỗ Hoài Lâm.

Đỗ Hoài Lâm nói chuyện điện thoại xong, bước chân có chút nặng nề đi xuống lầu. Châu Phức Nhã ngẩng lên, Đỗ Hoài Lâm nói: “Mẹ sắp xếp hành lý cho Kiêu Kiêu đi, con vừa gọi cho mẹ thằng bé rồi, Kiêu Kiêu sẽ bay chuyến ngày mai.”

“Con đồng ý cho Kiêu Kiêu sang Mỹ đón năm mới?” Châu Phức Nhã đứng bật dậy.

“Thằng bé muốn đi, chúng ta không thể cướp đi quyền được gặp mẹ của nó.” Đỗ Hoài Lâm nói: “Con sẽ sắp xếp người đưa nó đi. Nếu mẹ lo lắng thì đi cùng nó cũng được.”

Châu Phức Nhã muốn nói lại thôi, cứ đắn đo mãi. Tất nhiên bà muốn từ chối, nhưng ảo tưởng bao lâu nay vừa mới bị Đỗ Hoài Lâm đánh đổ, bà chẳng còn lòng dạ nào nữa, vì vậy chỉ có thể ngầm đồng ý quyết định của con trai.

Đỗ Hoài Lâm rời khỏi nhà họ Đỗ, ngồi lên xe nhưng không khởi động mà chỉ ngả người ra ghế, rơi vào trầm tư.

Bởi vì Hề Vi mà mấy ngày nay anh cũng bắt đầu suy xét lại quan hệ cha con giữa mình và Đỗ Kiêu. Khi đó còn trẻ, kết hôn sinh con không tình nguyện, coi Đỗ Kiêu như sản phẩm của một giai đoạn cần thiết. Bao nhiêu thơ ơ xa cách, tâm trạng tiêu cực đều đổ dồn lên thằng bé, mấy năm nay cũng dành ít sự quan tâm và giáo dục cho nó. Cùng với sự tăng lên của tuổi tác là hoàn cảnh sống dần được cải thiện, thế nhưng anh đã bỏ lỡ thời kỳ mấu chốt nhất trong quá trình trưởng thành của thằng bé. Đỗ Kiêu hình thành nên tính cách kiêu căng bướng bỉnh như ngày hôm nay, anh cũng có một phần trách nhiệm rất lớn.

Làm cha mẹ là một môn học, Hề Lỵ Lỵ hiển nhiên là một đại diện hoàn hảo cho sự thất bại ấy, còn anh cũng không khá hơn là bao. Đời sống vật chất đầy đủ là thế nhưng mặt tình cảm lại thiếu thốn rất nhiều.

Anh không thể không thừa nhận, mình không phải là một người cha đúng nghĩa – Cả hai đứa, từ bất cứ phương diện nào.

Với Đỗ Kiêu thì anh không làm tròn bổn phận, còn đối với Hề Vi… anh lại vượt qua ranh giới cha con.

Dù là tuổi trẻ ngông cuồng hay tuổi trẻ bồng bột, hôm nay anh cũng đã vì nó mà trả giá đắt.

Anh cười khổ một tiếng, cài dây an toàn, lái xe đi.

Lúc về nhà Hề Vi không ra cửa đón anh. Đỗ Hoài Lâm cởϊ áσ khoác đi vào phòng, phát hiện ra lần đầu tiên cậu phá vỡ quy tắc, ban ngày ban mặt lại nằm bò ra bàn học ngủ. Đỗ Hoài Lâm nghĩ chắc là vì tối qua mệt mỏi quá độ. Anh rón rén đi tới định ôm cậu lên giường ngủ. Hề Vi động đậy, dụi mặt vào cánh tay mấy lần mới ngẩng lên, hai má cậu đỏ bừng, hơi thở nặng nề. Đỗ Hoài Lâm biến sắc, vội vươn tay sờ trán Hề Vi, nóng hầm hập.

“…Chú Đỗ.” Hề Vi dụi dụi mắt cười nhìn anh: “Chú về rồi à.”

“Sốt rồi mà sao không nghỉ ngơi hả?” Đỗ Hoài Lâm đau lòng hỏi. Tối qua Hề Vi dính nước mưa, sau đó lại trải qua một hồi kịch liệt trong xe, anh cũng lo cậu ốm nên vừa về đến nhà đã bảo cậu đi ngâm nước nóng rồi, vậy mà vẫn không may đổ bệnh.

“Vậy ạ?” Hề Vi chà xát mặt mình: “Hình như là hơi nóng thật, bảo sao hôm nay cháu cứ thấy toàn thân ê ẩm chẳng có tinh thần gì cả, còn tưởng tại vì tối qua…” Cậu ngừng lại một chút, dửng dưng nói: “Bệnh vặt thôi, ăn gì đó rồi uống thuốc hạ sốt là được.”

Đỗ Hoài Lâm tìm nhiệt kế điện tử, đảo qua tai Hề Vi, nhiệt độ hiển thị 38.2, may mà không sốt cao. Hề Vi không đợi anh nói đã tự mình chạy về giường đắp kín chăn nói một hơi: “Uống thuốc uống nước đổ mồ hôi ngủ một giấc là ổn rồi cháu không cần đi bệnh viện.”

“…” Đỗ Hoài Lâm đi tới kéo chăn ra nói: “Không cần đi bệnh viện, chưa đến mức phải truyền nước, nhưng dùng thuốc lung tung không khéo sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Đúng là không cần đi viện mà, có gì to tát đâu. Trước đây cháu bị sốt, chỉ cần uống một liều thuốc là khỏe.” Hề Vi thở phào.

“Cháu sợ đi bệnh viện vậy à?”

“…Không phải, cháu sợ chú lo quá thôi.” Hề Vi đáp.

Nếu nói là cậu sợ đi bệnh viện, không bằng nói rằng cậu sợ bị ốm – Tiền khám bệnh rất đắt, cậu không có bảo hiểm, lại càng không có tiền. Giấu bệnh sợ thuốc là kết quả của hoàn cảnh bần cùng gây ra, ngoại trừ cầu khẩn mình khỏe mạnh không bệnh tật không tai nạn ra thì không còn cách nào khác. May mà cách này cũng rất linh nghiệm, trừ hai lần bị thương, cậu lớn đến bây giờ chưa từng phải nhập viện vì ốm bao giờ. Các loại bệnh vặt như cảm sốt gì đó đối với cậu không tính là bệnh.

Đỗ Hoài Lâm sờ sờ mặt cậu sau đó đứng dậy ra ngoài. Lát sau anh mang nước ấm và thuốc cùng với mấy túi chườm đá vào, lần lượt đặt lên trán và cổ giúp cậu, xuống đến bắp đùi thì bị Hề Vi giữ tay lại. Đỗ Hoài Lâm nhận ra điều gì, vén chăn lên nói: “Cởϊ qυầи ra chú xem nào.”

Hề Vi do dự một chút, cuối cùng vẫn làm theo. Thịt non trên đùi hơi sưng đỏ, có chỗ còn tím bầm.

Đỗ Hoài Lâm nhìn, miết nhẹ ngón cái lên, khẽ hỏi: “Đau không?”

Hề Vi lắc đầu: “Không đau, nhìn thì ghê vậy thôi. Da cháu chỉ cần chạm nhẽ cũng bị bầm mà.”

Cậu kéo quần lên, nhận lấy túi chườm đá từ Đỗ Hoài Lâm: “Chườm đá lạnh một lúc là hết sưng ngay, một công đôi việc.” Cậu bọc mình trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, khóe mắt ửng hồng ẩn chứa chút hơi nước mông lung tạo ra cảm giác đẹp đến mong manh, cậu nhìn Đỗ Hoài Lâm không chớp mắt, tình ý dạt dào tràn ra. Đỗ Hoài Lâm dường như bị ánh mắt cậu cuốn lấy, cách một tấm chăn, anh chậm rãi phủ lên người cậu, dừng lại cách môi cậu 1 cm, chăm chú nhìn sâu vào mắt cậu. Sóng mắt Hề Vi lưu chuyển, hé miệng, hơi rướn đầu lên, hai người cứ như vậy môi chạm môi.