Đỗ Hoài Lâm đưa cậu tới một nhà hàng Tây được trang hoàng xa hoa, bắt đầu dạy cậu từ cách sử dụng dao nĩa đến cách cắt thịt bò, uống cà phê như thế nào, thìa phải xếp ra sao, từng việc từng việc một, cực kì kiên nhẫn tỉ mỉ.
“Nếu có cơ hội thì học qua những lễ nghi khi ăn cơm Tây cũng không có gì là xấu, biết đâu một lúc nào đó cần dùng đến.” Đỗ Hoài Lâm nói: “Rất nhiều thứ là như vậy đấy, lúc cần thì không biết, lúc biết thì chưa cần.”
Hề Vi gật đầu, vẫn chưa quen lắm cắt một miếng thịt bò đưa lên miệng.
“Ngon không?”
Hề Vi thật thà đáp: “Không ngon.”
“Thế nào?”
“…Chưa quen.”
Đỗ Hoài Lâm mỉm cười. Anh cầm cốc nước lên uống một ngụm, do dự một chốc, cuối cùng vẫn hỏi: “Hề Vi, cháu muốn đi du học không?”
Hề Vi ngây người, miếng thịt nhai dở trong miệng cũng quên nuốt.
“Chú biết thành tích của cháu không tệ, chất lượng dạy học của Trường trung học số 7 cũng là tốt nhất trong toàn thành phố, thi vào những đại học hàng đầu trong nước chắc không thành vấn đề, nhưng bây giờ cháu có lựa chọn khác.” Đỗ Hoài Lâm nói: “Du học hiển nhiên là cách tốt nhất để mở rộng tầm mắt, rèn luyện năng lực. Đi ra ngoài, ngắm thế giới rộng lớn, cháu đừng bỏ qua cơ hội như thế này.”
Hề Vi cúi đầu, bướng bỉnh im lặng hồi lâu, chống đối lại: “Cháu không muốn đi du học.”
“Tại sao?”
“Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới.”
“Ngồi tại đây, ăn thịt bò, cháu cũng chưa từng nghĩ tới sao?”
“Cháu giao tiếp tiếng Anh không tốt.”
“Đây là chuyện nhỏ, chú có thể tìm gia sư tốt nhất cho cháu. Hơn nữa qua đó ở trong môi trường có ngữ cảnh sẽ nói nhiều hơn, tất nhiên sẽ giỏi lên. Cháu thông minh như vậy, chắc chắn là…”
Hề Vi đặt mạnh chiếc nĩa xuống bàn cắt lời anh: “Xin lỗi, cháu vào nhà vệ sinh đã.”
Cậu đẩy ghế bỏ đi. Đỗ Hoài Lâm nhìn theo bóng lưng cậu, ngả người ra đằng sau, day day ấn đường, sắc mặt cũng có chút mệt mỏi.
Anh tính toán như vậy tất nhiên cũng có tư tâm của riêng mình. Đêm dài lắm mộng, chuyện cho Hề Vi biết chân tướng phải đặt lên hàng đầu, anh sợ không kịp đợi đến lúc Hề Vi thi đại học – Có một số chuyện hình như đã dần mất kiểm soát, nếu tiếp tục như vậy, anh cũng không biết còn xảy ra những gì. So với việc thi đại học, ra nước ngoài du học là cách giải quyết ổn thỏa hơn, nhân lúc tình hình hiện tại còn chưa phát triển đến mức quá nghiêm trọng, biết đâu có khoảng cách thì càng dễ nói chuyện. Nếu Hề Vi đồng ý, anh sẽ lo liệu xong mọi thủ tục cho Hề Vi một cách nhanh chóng nhất.
Nhưng Hề Vi lại hoàn toàn kháng cự, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của anh. Giữa tôn trọng nguyện vọng của Hề Vi và cách giải quyết tốt nhất hiện có, anh cũng rơi vào cảnh khó cả đôi đường.
Một lúc lâu sau Hề Vi mới quay về, chắc là cậu đi rửa mặt, trên trán còn dính một sợi tóc mai. Cậu ngồi xuống, im lặng ăn tiếp, Đỗ Hoài Lâm cũng không nói về chủ đề đó với Hề Vi nữa. Tiếng nhạc jazz du dương trong nhà hàng cứ lan ra tựa như một bức tường vô hình ngăn cách hai bọn họ.
Ăn xong một bữa cơm ngột ngạt thì trời cũng chập tối. Hề Vi đi theo Đỗ Hoài Lâm lên xe, thắt dây an toàn.
Dọc đường không ai nói một lời. Hề Vi nghiêm mặt, đèn đường rọi lên sườn mặt cậu đều đặn. Đỗ Hoài Lâm nhấn nút, trong radio đang phát một bài hát cũ, “Tín ngưỡng” của Trương Tín Triết. Giọng nam cao vυ't tha thiết hát lên: Ta yêu người, là tình cảm dịu dàng đến vậy, dũng cảm đến vậy… Đỗ Hoài Lâm nhìn thẳng về phía trước, Hề Vi liếc nhìn anh, mím chặt môi.
Xe chạy thẳng xuống gara dưới hầm. Đỗ Hoài Lâm nói: “Buổi tối chú còn có việc, không lên nhà nữa, cháu nhớ cẩn thận.”
Động tác tháo dây an toàn của Hề Vi khựng lại.
“Ngày kia chú đi công tác, chắc phải mười ngày nửa tháng. Trong khoảng thời gian này cháu hãy suy nghĩ cẩn thận, dù sao đây là cũng chuyện liên quan đến tương lai.” Đỗ Hoài Lâm nhắc thêm một câu cuối cùng.
“Chú mong cháu ra nước ngoài?” Hề Vi hỏi.
“Chú mong cháu sống tốt hơn.” Đỗ Hoài Lâm đáp.
“Cháu chỉ là người tình chú bao nuôi, tương lai của cháu rốt cuộc có liên quan gì đến chú?”
Đỗ Hoài Lâm không nói. Anh móc thuốc lá ra, nghĩ một chút rồi lại nhét vào.
“Thích một người tất nhiên sẽ hy vọng người ấy có một tương lai tốt đẹp.” Đỗ Hoài Lâm xoa xoa đầu cậu: “Đừng nghĩ quá nhiều, tình cảm chú dành cho cháu, sớm muộn gì cháu cũng sẽ biết.”
Hề Vi nhìn thẳng vào mắt anh, lát sau, khẽ “Dạ” một tiếng.
Đỗ Hoài Lâm mỉm cười: “Có bê được sách lên không? Nặng lắm, mai chú bảo người mang lên cho cháu. Cháu cũng đừng thức muộn quá, ngủ sớm đi.”
“Cháu biết rồi. Sách cháu tự mang được, dù sao cũng có thang máy mà.” Hề Vi ôm bộ “Bài ca băng và lửa” trong lòng, Đỗ Hoài Lâm cũng xuống xe, ấn nút thang máy giúp cậu. Lúc cửa mở, Hề Vi đột nhiên kiễng chân lên, hôn một cái lên má Đỗ Hoài Lâm.
“Bye bye.” Hề Vi chạy vào thang máy cười tươi rói, không đợi Đỗ Hoài Lâm kịp phản ứng, cửa đã chầm chậm khép lại.
Đỗ Hoài Lâm nhìn số tầng dần tăng lên, đột nhiên có xúc động muốn bất chấp tất cả cản Hề Vi lại. Anh gõ cửa thang máy, tiếng chuông dưới gara trống trải vang vọng hồi lâu, tựa như đánh thức anh khỏi giấc mộng.
Đến khi con số dừng lại ở “21”, mãi sau không thay đổi, Đỗ Hoài Lâm mới về xe. Anh ngả ra lưng ghế một lúc, kéo gạt tàn trong xe ra, dập tắt đầu lọc, chậm rãi lái đi.
Nghỉ hai ngày, khi Hề Vi về trường trong lớp lại thiếu mất một bạn. Là một bạn nữ, ngày thường hoạt bát cởi mở, chăm chỉ ham học, thành tích cũng không tệ, từng hỏi bài Hề Vi mấy lần. Trình Trì nhìn chỗ ngồi trống không kia, cánh tay chống đầu bùi ngùi nói: “Hồ Hân Duyệt ấy, nghe nói áp lực nặng nề quá nên mắc bệnh trầm cảm, giờ thấy sách là run cầm cập, tạm nghỉ học đi chữa bệnh rồi. Thật không ngờ, rõ ràng là một cô bạn hướng ngoại lại hay cười mà? Ầy, chỉ có thể nói lớp 12 thực sự quá vất vả, chẳng khác gì bao cát chống lũ cứu nguy, không chống được là bị lũ đánh trôi ngay.”
Hề Vi trầm mặc mở sách giáo khoa. Cuộc sống cực khổ cậu có thể cắn răng vượt qua, nhưng điều đó không có nghĩa là những người không vượt qua được là không kiên cường. Dù sao ai từng trải qua những việc gì trong đời, nhìn bên ngoài không thể biết được.
“Trình Trì, hỏi mày một chuyện nhé.” Hề Vi nói: “Mày biết gì về việc đi du học không?”
“Hả? Không biết, chưa từng chú ý.” Trình Trì gục xuống bàn, tay quay bút: “Thành tích của tao không tốt lắm, chắn chắn không giành được học bổng, điều kiện nhà tao cũng không đủ để chu cấp cho tao. Cứ ngoan ngoãn ở trong nước, thi đại học rồi tìm việc làm mới là con đường đúng đắn.”
“Nếu nhà mày cực giàu thì sao?”
Trình Trì bật dậy: “Thế còn nói làm gì, chỉ cần có tiền thì mấy chuyện này đều chẳng cần tính toán. Dù là trong nước hay ngoài nước, cách sống của có tiền và không có tiền chính là khác nhau một trời một vực.”
“Nếu…” Hề Vi cân nhắc từng chữ, không nhịn được hỏi tiếp: “Mày thử nói, nếu mày thích một người, thì có muốn người đó đi du học không?”
“Ôi bạn Hề Vi ơi, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Bạn đang hỏi về vấn đề tình cảm à?” Trình Trì cấu đùi một cái: “Không đau, chắc chắn là tao đang nằm mơ.”
“…Cấu đùi mày đi.” Hề Vi đập tay cậu ta ra khỏi đùi mình.
Trình Trì hào hứng bắt đầu ba hoa: “Chà chà, là bạn gái nào, trong trường mình hay ngoài trường? Là em nào đó trắng giàu xinh? Vốn đang tình chàng ý thϊếp với mày thì gia đình bắt đi du học, chỉ có thể dằn lòng vứt bỏ mày?”
“Đang nói chuyện nghiêm túc mà, nếu mày không trả lời tử tế tao sẽ vào nhóm tiết mục khác đấy.” Hề Vi nổi khùng.
“Đừng, để tao nghĩ đã.” Trình Trì nói: “Chuyện này à, nói thật lòng, tao chắc chắn sẽ không vui. Yêu xa rất là một thử thách lớn, hôn không được sờ không tới, đến hiểu lầm cũng chênh lệch thời gian. Thế nên nếu tao thực sự thích cô ấy, vậy thì giữ người bên cạnh mới yên tâm được. Nhưng chuyện này cũng có tính hai mặt, thứ nhất không phải mọi mối tình yêu xa đều không có kết quả, cái này phụ thuộc vào yếu tố con người, chỉ cần tình cảm đủ sâu nặng, cho dù cách trở trăm sông ngàn núi, mười năm hay mười tám năm cũng có thể đi với nhau đến cùng. Thứ hai, dù sao cũng liên quan đến tương lai sau này của người ta, vì chút chuyện tình yêu tình báo, ham muốn ích kỷ của mình mà can thiệp vào việc học của đối phương hình như là hơi quá đáng. À, đúng vậy, quả là rất mâu thuẫn.”
Hề Vi suy nghĩ một lúc, hỏi cậu ta: “Vậy tức là, lấy lý do vì tương lai của người ấy để ủng hộ người đó đi du học cũng không phải là không thích, không quan tâm đến cảm nhận của đối phương?”
“Tất nhiên không thể kết luận ngay được. Nghe bài hát này bao giờ chưa?”
“Bài gì?”
Trình Trì uốn quyển vở thành cái loa, giẫm một chân lên ghế, hắng giọng, từ từ nhắm mắt, gật gù cất giọng oanh vàng: “Nếu thiên đường đôi mình giam cầm mơ ước của em, anh nguyện buông tay để em vυ't bay, đôi cánh của em không hợp ở bên hoa hồng, chấp nhận sự héo tàn của thời gian… À! Có một tình yêu gọi là buông tay, vì yêu mà buông tha, để tình đôi ta thiên trường địa cửu…”
“…Câm miệng hộ tao cái.” Hề Vi hận không thể bịt tai lại: “Tao thề là nếu không đến bước đường cùng, tao chắc chắn sẽ không dùng đến mày.”
“…Nếu sự ra đi của anh khiến em có được tất cả, vậy thì hãy để tình yêu mang anh đi. Nói! Chia! Tay!” Trình Trì mặt dày xé họng gào nốt hai câu cuối mới tạm hài lòng tổng kết lại: “Tao chỉ có thể nói rằng, tình cảm này thực sự quá cao thượng, quá vĩ đại, quá vô biên, khiến tao kính nể vô cùng.” Trình Trì giơ ngón cái. Nhưng mới nghiêm túc được một giây, lập tức lại hưng phấn bừng bừng hỏi: “Vậy nên rốt cuộc là ai hả?”
Hề Vi không đếm xỉa đến cậu ta, im lặng trầm tư. Thái độ của Đỗ Hoài Lâm với cậu rất kì lạ, cứ mờ mơ ảo ảo như sương mù trên núi. Đã thế hiểu biết của Hề Vi về tình yêu lại có hạn, kinh nghiệm ít ỏi, đây vốn là mối quan hệ bao nuôi rất là khó hiểu, thái độ của Đỗ Hoài Lâm càng khiến cậu không hiểu mình đang diễn vai gì trong mối quan hệ này. Đỗ Hoài Lâm đối xử với cậu rất tốt, điều này là không thể nghi ngờ, nhưng cảm giác như gần như xa không với tới ấy lại khiến cậu lo lắng – Cậu không muốn nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng để che giấu nỗi buồn phiền của Đỗ Hoài Lâm nữa.
Trợ lý riêng của Đỗ Hoài Lâm đưa cho cậu một đống tài liệu liên quan đến du học để tham khảo. Cậu lật vài trang xem thử, bên trên toàn những là “xa” với chẳng “khoảng cách”. Hề Vi bực bội ném tài liệu sang một bên, đang định bình tâm lại làm mấy đề thi, chuông cửa đột nhiên reo lên.
Cách ngày Đỗ Hoài Lâm nói sẽ trở về còn mấy hôm nữa, muộn thế này rồi, chẳng lẽ là tầng dưới bị dột tìm tới sao? Hề Vi vội vàng chạy ra cửa, nhìn qua máy giám sát xong liền mở cửa.
Một người phụ nữ ăn mặc trang điểm quý phái tao nhã đứng bên ngoài, bà liếc mắt, ánh mắt sắc như dao đánh giá Hề Vi từ trên xuống dưới, sau đó mới bình thản hỏi một câu: “Cậu chính là người tình con trai tôi đang nuôi à?”