Đỗ Hoài Lâm không kịp dặn dò gì thêm liền vội vàng đi luôn. Hề Vi ngơ ngác đứng tại chỗ, hồi lâu sau mới phản ứng lại.
Cậu treo từng món quần áo vào tủ, đi tắm, đánh răng, ôn bài đến một giờ sáng. Mắt cay xè, cậu ra sức dụi, cảm thấy hơi đói bụng.
Cậu xuống bếp, thấy ngăn mát tủ lạnh chứa rất nhiều bánh ngọt tự làm, cháo đựng trong hộp kín, còn có hoa quả đã được gọt sẵn, chắc là Đỗ Hoài Lâm bảo dì giúp việc chuẩn bị thức ăn khuya cho cậu trước. Cậu xem xét một hồi, thấy không có gì muốn ăn cả. Mặc dù cậu đang đói sôi cả bụng, nhưng vẫn đóng cửa tủ lạnh.
Đỗ Hoài Lâm nói, con trai anh ốm rồi.
Thực ra cậu nên nghĩ đến từ sớm mới phải. Anh giàu có như vậy, vừa đẹp trai vừa phong độ, hơn ba mươi tuổi, sao có thể cô đơn lẻ bóng cơ chứ.
Vợ anh đâu? Nếu anh đã kết hôn, có cả con trai, tại sao vẫn nuôi người tình ở bên ngoài, lại còn là nam nữa? Mình liệu có phải kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác mà mọi người luôn khinh thường ghét bỏ?
Không biết mới không có tội, bây giờ biết rồi, làm cách nào cũng không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi nặng nề. Cậu bắt đầu hối hận vì đã dễ dàng đồng ý để Đỗ Hoài Lâm bao nuôi, nhưng Đỗ Hoài Lâm là người như vậy sao? Có nhà có cửa, còn ra ngoài lang chạ, còn bao nuôi tình nhân, “kim ốc tàng kiều”.
Cậu không muốn tin Đỗ Hoài Lâm sẽ làm như vậy, nhưng không thể không suy nghĩ.
Gần như cả đêm Hề Vi ngủ không ngon giấc, đầu óc rối bời, đau như muốn nổ tung. Cũng may hôm sau là thứ bảy, không cần đi học. Sáu giờ hơn dì giúp việc đã đến, thấy Hề Vi cũng dậy sớm liền chào hỏi cậu, rồi bắt đầu làm bữa sáng đâu ra đấy.
Dì là người Quảng Đông, nhanh nhẹn tháo vát, một tay cũng làm được bữa sáng rất phong phú. Hề Vi nhìn chằm chằm sủi cảo tôm và cháo thịt bò thơm nức mũi nhưng lại nuốt không trôi, cậu khó khăn hạ một quyết định ở trong lòng.
Dì quét dọn vệ sinh xong, vừa mới đi thì Đỗ Hoài Lâm trở về, mang theo một thân hơi nước mát lạnh – Ngoài trời đang mưa.
Hề Vi đang bò trên bàn học giải đề, quay lại nhìn anh, miễn cưỡng mỉm cười.
“Tối qua không ngủ ngon à?” Đỗ Hoài Lâm đi tới xoa mặt cậu: “Vành mắt thâm đen thế này.”
Hề Vi không né tránh. Bàn tay anh hơi lạnh, làm giảm nhiệt độ trong lòng cậu.
Cậu ỉu xìu đáp: “Cháu không sao. Con trai chú thế nào rồi?”
Đỗ Hoài Lâm nói: “À, không có vấn đề gì lớn.”
Tối qua mẹ Đỗ vô cùng lo lắng gọi điện thoại cho anh, nói Đỗ Kiêu vừa tiêu chảy vừa nôn ói. Lúc anh đến bệnh viện Đỗ Kiêu đã đang được truyền nước, bác sĩ nói có thể là do ăn phải đồ hỏng, viêm dạ dày cấp tính. Sáng nay tình hình đã ổn định, anh nghĩ hôm qua đi quá vội vàng, biết hôm nay Hề Vi không phải đi học, lo cậu ở nhà một mình bèn trở về gấp.
“Ăn sáng rồi chứ, hợp khẩu vị không?” Đỗ Hoài Lâm cảm thấy cậu có gì đó không ổn, cố tìm đề tài để nói.
Hề Vi buông bút, ngồi nghiêm chỉnh, bỗng lấy ra tấm thẻ ngân hàng anh đưa cho, trịnh trọng đặt lên bàn.
“Chú Đỗ, lúc trước cháu không biết chú còn có con trai. Nếu chú đã có gia đình, có vợ con, cháu, cháu không thể tiếp tục được chú bao nuôi nữa.” Cậu cúi đầu: “Nếu việc làm của cháu làm bọn họ tổn thương… Thay cháu xin lỗi họ. Chú cũng, đừng, đừng…”
“Đừng thế nào?”
Vẻ mặt Hề Vi như muốn khóc: “…Đừng làm chuyện có lỗi với bọn họ.”
Đỗ Hoài Lâm bừng tỉnh. Anh chỉ lo đón Hề Vi tới, sắp xếp mấy chuyện vặt vãnh, lại mãi không tìm được cơ hội nói rõ với Hề Vi về hoàn cảnh của mình.
Không ai cần lời xin lỗi của Hề Vi. Nếu phải xin lỗi thì cũng là anh xin lỗi Hề Vi mới phải.
Hề Vi cắn chặt môi, mắt đỏ hồng, giống như đang chờ phán quyết.
Không phải cậu không dứt ra được cuộc sống đầy đủ này, cậu chỉ không muốn rời xa Đỗ Hoài Lâm.
Nhưng nếu Đỗ Hoài Lâm nói chú quả thực đã có vợ con, vậy thì cậu không thể tiếp tục kéo dài sai lầm này thêm nữa.
Đỗ Hoài Lâm nhìn ánh mắt của cậu, không có lòng nào trêu chọc cậu nữa. Từ lúc gặp cậu anh đã phát hiện ra, điều mà mình không thể chống cự được không phải là sự kiên cường của cậu, mà là dáng vẻ giả vờ kiên cường, xem nhẹ mọi chuyện của cậu.
Anh thở dài, xoa đầu cậu nói: “Cái đầu nhỏ này đang nghĩ gì vậy? Lo nghĩ không đâu. Chú và mẹ thằng bé ly hôn lâu rồi, chú đã độc thân rất nhiều năm…”
Hề Vi sững người, nước mắt kìm nén mãi cuối cùng cũng rơi xuống. Cậu nghẹn ngào tủi thân nói: “Thế mà, thế mà chú không bảo cháu…”
“Xin lỗi, là lỗi của chú, chú sơ ý quá.” Suy cho cùng vẫn là anh chưa hiểu hết tính cách của Hề Vi, dù không hay biểu lộ nhưng tâm tư của Hề Vi còn nhạy cảm hơn cả tưởng tượng của anh. Có lẽ cậu vẫn luôn chịu đựng áp lực của đạo đức nhưng lại không dám hỏi.
Anh lau nước mắt cho Hề Vi, Hề Vi bỗng đứng lên ôm chặt anh, chiếc ghế bị đυ.ng đổ xuống đất cái rầm.
Đỗ Hoài Lâm cứng đờ người, nhưng không đẩy cậu ra. Đối với Hề Vi lúc này, đây là sự an ủi tốt nhất, một cái ôm của anh, còn hơn trăm nghìn lời nói.
Anh chậm rãi đặt tay lên lưng Hề Vi, vỗ nhè nhẹ tỏ vẻ an ủi.
“Con trai chú… Thằng bé tên là gì?.” Hề Vi dựa vào ngực anh, khẽ hỏi: “Nó mấy tuổi rồi?”
“…Đỗ Kiêu, Kiêu trong kiêu dũng, năm nay mười ba tuổi, đang học lớp 8.” Đỗ Hoài Lâm nghĩ, hồi đó ông nội đặt cái tên này cho Đỗ Kiêu nhất định là không ngờ thằng bé không giống như mong muốn của ông, lớn lên kiêu dũng thiện chiến.
Nhắc đến chuyện đặt tên, Đỗ Hoài Lâm hỏi: “Còn cháu? Sao mẹ cháu lại cho cháu cái tên này, có điển cố gì không?”
Anh từng ngẫm nghĩ về tên của Hề Vi, dường như nó ám chỉ sự rộng mở của số phận. “Hỏi đường phía trước sao đi, giận trời chậm sáng mới mờ rạng đông. Việc xưa biết chẳng thể can, từ nay dặn lòng hướng về tương lai” (*). Trong mông lung, dường như số phận đã định trước quan hệ của bọn họ.
(*) Câu thơ xuất xứ trong bài “Quy khứ lai từ” – Đào Tiềm (Đào Uyên Minh). Trong câu thơ “Giận trời chậm sáng mới mờ rạng đông” (Nguyên văn: 恨晨光之熹微) , hai chữ cuối có nghĩa là ánh nắng yếu ớt (hi vi) và tên “Hề Vi” đều phát âm là “xīwēi.” Chữ Vi mang nghĩa “nhỏ bé, yếu ớt”, Hề trong tên Hề Vi là họ, còn Hi trong từ “hi vi” nghĩa là rạng sáng. Bản dịch tham khảo và chỉnh sửa từ Thi Viện.
Nhưng anh không cho rằng mẹ Hề Vi lại tình thi họa ý như vậy, còn lấy thơ đặt tên. Khéo Đào Uyên Minh là ai bà cũng không biết.
Vẻ mặt Hề Vi trở nên ảm đạm: “Cháu cũng không biết. Nhưng chắc là mẹ thấy cháu nhỏ bé không đáng nhắc đến.”
Đỗ Hoài Lâm tì cằm lêи đỉиɦ đầu Hề Vi, hồi lâu không nói.
“Cháu biết cháu không giỏi, nên cháu mới nỗ lực như vậy…” Hề Vi rầu rĩ chôn trong lòng anh, dường như đã tháo xuống tất cả phòng bị, hiếm khi tỏ ra yếu đuối trước mặt anh.
Cậu không có một xuất thân tốt, vì vậy cậu luôn cố gắng muốn mình trở thành một người tốt, bởi lẽ chỉ có điều đó mới thay đổi được dựa vào năng lực bản thân cậu.
“Không phải đâu, cháu rất giỏi, đừng tự xem nhẹ mình.” Anh thở dài nói: “Nếu Kiêu Kiêu hiểu chuyện bằng một nửa cháu…”
“Dù thằng bé không hiểu chuyện thì nó vẫn là con của chú.” Hề Vi vừa chua xót vừa đố kị: “Làm con của chú chắc chắn rất hạnh phúc, thế nên mới không cần hiểu chuyện.” Còn một câu cậu không thể nói ra – Có thể làm người yêu của chú còn hạnh phúc hơn, nhưng cậu không có tư cách. Cậu chỉ có thể tận hưởng chút hạnh phúc chớp nhoáng khi đang vùi trong lòng anh lúc này là đã quá thỏa mãn rồi.
Tim Đỗ Hoài Lâm nhói lên, đau nhức.
Anh cũng có một câu không nói ra miệng – Con không phải đứa trẻ nhỏ bé không đáng nhắc đến, con là bảo bối của ba.
Việc xưa biết chẳng thể can, từ nay dặn lòng hướng về tương lai. Quá khứ của con ba đã không thể cứu vãn, nhưng tương lai của con, ba sẽ bồi thường gấp bội, cho con hạnh phúc.
Hề Vi ngoan ngoãn dựa vào anh, hai người đều im lặng không nói. Ngoài cửa sổ mưa dầm liên miên, giọt mưa tạt vào cửa kính để lại vệt nước, nhưng vì cửa cách âm nên căn phòng vẫn vô cùng yên tĩnh. Thiên thời địa lợi, chỉ thiếu nhân hòa.
Mùi hương trên người Đỗ Hoài Lâm mang theo hơi ẩm của nước, cảm giác lành lạnh. Hề Vi hít sâu một hơi, chôn mặt vào ngực anh, kề sát hơn. Cậu dùng thân thể mềm mại của mình ôm đến khi toàn thân Đỗ Hoài Lâm nóng lên – Hề Vi dùng sữa tắm anh chọn, hương trái cây như có như không tản ra từ phần cổ trắng nõn của cậu, ngọt ngào thơm mát. Anh không kìm được siết chặt vòng tay, tăng thêm sức lực cho cái ôm này.
Hề Vi được anh cổ vũ, bỗng to gan ngẩng mặt lên, dè dặt in một nụ hôn lên hầu kết của anh.
Đỗ Hoài Lâm tựa hồ vừa tỉnh mộng, đột nhiên đẩy Hề Vi ra như phải bỏng.
Hề Vi hoang mang nhìn anh, nhất thời không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
“…Chú còn phải đến bệnh viện, nếu cháu buồn ngủ thì ngủ một lát đi, đừng cố quá. Buổi tối dì giúp việc sẽ tới nấu cơm.” Đỗ Hoài Lâm nói xong liền vội vàng bỏ đi.
Anh lái xe ra khỏi gara tầng hầm, dừng lại, mở cửa kính, gió và mưa phùn tạt vào khiến anh lập tức bình tĩnh lại.
Hề Vi là con trai anh – Từ trước đến giờ anh chỉ chú ý đến vấn đề này, nhưng lại cố ý bỏ qua một hiện thực ngay trước mắt – Hề Vi là đứa con trai anh không hề biết đến suốt mười chín năm, đã từng có tiếp xúc da thịt.
Từ ám muội sáng hôm qua, cho đến say mê ngày hôm nay, có lẽ là di chứng của việc từng đυ.ng chạm da thịt.
Chuyện này không thể trách Hề Vi, cậu hoàn toàn không hay biết gì, đối với cậu quan hệ của hai người là như vậy. Chỉ trách người làm cha anh đây không biết giữ chừng mực.
Anh cười gượng mở một cúc cổ áo, cảm xúc nóng bỏng nơi hầu kết vẫn rõ ràng như cũ. Rất lâu rồi anh không có người tình cố định nào, cách lần làʍ t̠ìиɦ trước cũng gần một tháng rồi. Chắc chắn là do cấm dục lâu quá nên mới bị Hề Vi dễ dàng châm lửa.
Mà không chỉ có Hề Vi, mấy hôm nay anh cũng hơi gò ép bản thân. Có lẽ đến lúc thả lỏng một chút, như vậy mới không đến mức suy nghĩ lệch lạc dù biết rõ đó là con trai mình.