Như Đọa Thâm Uyên

Chương 7

Hề Vi sặc nước lạnh choàng tỉnh.

Sau gáy vẫn còn đau nhức vì bị vật nặng đập vào. Cậu lắc lắc đầu, chậm rãi nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối nay.

Hôm nay là chủ nhật, không có tiết tự học buổi tối. Cậu vừa đạp xe vừa lẩm nhẩm hát, sau khi nhìn thấy một bóng người lén la lén lút thì đột ngột dừng lại – Tay bạn trai cũ khốn nạn của Hề Lỵ Lỵ đang thậm thụt rình ở cửa chung cư nhà cậu.

Gã không nhìn thấy Hề Vi. Tim Hề Vi như đánh trống trận, cậu xoay người hít vào một hơi thật sâu.

Cái tên ngu ngốc này còn dám trở về, chắc là muốn xem Hề Lỵ Lỵ đã chết chưa?

Vừa rồi cậu nóng máu, suýt nữa định xông ra liều mạng nhưng lý trí kịp thời ngăn cản – Không được đánh rắn động cỏ. Lần này nếu để gã may mắn chạy thoát, có lẽ sẽ không bao giờ tóm được, cậu phải nghĩ ra một cách toàn vẹn.

Cậu ném xe đạp sang một bên, trốn sau bờ tường nhìn chằm chằm gã. Gã vòng vo một hồi cũng không lên lầu, mà lại kéo kín khóa chiếc áo jacket đã cũ, bỏ đi.

Hề Vi thở phào nhẹ nhõm, nếu tên cặn bã này dám lên lầu tìm Hề Lỵ Lỵ, dù phải liều mạng cậu cũng sẽ xông ra.

Cậu cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, bám theo tên khốn đó, gã dừng lại trước một sạp báo mua thuốc, cậu cũng dừng lại, tranh thủ gọi điện báo cảnh sát.

Hề Vi tưởng mình trốn rất kĩ, nhưng lấy kinh nghiệm ít ỏi của cậu so với một tên tội phạm đầy tiền án tiền sự mà nói quả thực là như trò với thầy. Gã khốn quen trốn chui trốn lủi, đường lớn không đi nhưng lại rất thạo đường ngang ngõ tắt. Gã sớm đã phát hiện ra mình bị Hề Vi theo dõi, giả vờ không phát hiện để dụ Hề Vi đến một nơi vắng vẻ, bất ngờ ra tay.

May mà gã khốn đó không gϊếŧ Hề Vi. Có lẽ là nhất thời hoảng sợ nên chùn tay, hoặc là vẫn còn sót lại một chút lương tâm, cũng có thể chỉ đơn giản là không đủ thời gian – Gã chỉ vội vàng ném Hề Vi đang hôn mê xuống một miệng giếng không có nắp, rồi đẩy một chiếc xe rác tới đậy lại một cách qua loa, sau đó hoảng hốt bỏ chạy.

Đây là giếng chứa nước mưa của thành phố, sâu khoảng bốn năm mét, không có lưới phòng hộ. Cũng may bên trong có hơn một mét nước, nếu không rơi xuống không chết cũng gãy xương.

Hề Vi ho khùng khục một hồi lâu, khạc hết nước trong phổi ra, sau đó cậu lau mặt, dường như nhớ ra cái gì, vội vàng móc điện thoại trong túi, cậu mừng như điên – Vẫn dùng được!

Không chút do dự, cậu lập tức bấm số Đỗ Hoài Lâm.

Giống như sự lo lắng khó hiểu mà Đỗ Hoài Lâm dành cho cậu, sự tín nhiệm cậu dành cho Đỗ Hoài Lâm đã vượt lên trên bất kì người nào khác.

Nhưng Đỗ Hoài Lâm không nghe máy. Hề Vi run rẩy chạm tay bấm lại, màn hình lóe lên rồi tắt ngóm.

Chiếc điện thoại đểu của cậu chất lượng quá kém, sau khi rơi xuống nước, gọi được một lần cuối cùng đã hoàn toàn chết máy.

Hề Vi hoảng loạn lắc lắc, cạch, vẫn không có tác dụng.

Một tia sáng nhỏ từ khe hở của xe rác chiếu vào trở thành cọng rơm cứu mạng của Hề Vi, mang lại hy vọng cho Hề Vi, rồi để lại tuyệt vọng cho cậu – Vách giếng không có thang.

Cậu hô lên cầu cứu. Để tiết kiệm thể lực, cách năm phút cậu kêu một lần, cho đến khi cậu không thể phán đoán thời gian được nữa.

Toàn thân run rẩy, nhiệt độ cơ thể hạ thấp dần, thân thể cứng đờ, cuối cùng tưởng chừng máu cũng đông lạnh, mạch máu tắc nghẽn.

“Không được ngủ, không được ngủ….” Hề Vi run lập cập cổ vũ chính mình. Cậu dùng răng xé một mảnh áo, buộc chặt cổ tay của mình vào một thanh sắt ở vách giếng – Nếu cậu kiệt sức, ít nhất trước khi chết cóng cũng không bị chết chìm.

Cậu sẽ chết sao? Thành tích thi thử còn chưa có, cậu thấy mình làm bài cũng khá ổn; mắt giả của Hề Lỵ Lỵ đã đặt làm rồi, chờ bà hồi phục mới lắp được. À mà xe đạp không khóa sẽ không mất chứ? Xe cọc cạch thế chắc không ai trộm đâu, giờ bọn chúng chỉ trộm xe điện thôi…

Cậu không kiên trì được nữa, cậu chỉ muốn ngủ.

Một giây cuối cùng, điều cậu băn khoăn là: Vì sao Đỗ Hoài Lâm không nhận điện thoại?

Nhân viên cứu hộ xuống giếng đưa Hề Vi lên. Sợ trời gian dài không thấy ánh sáng sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mắt cậu nên trên mặt cậu bị phủ một chiếc khăn, xung quanh huyên náo như miếng bọt biển hút đầy nước, nặng nề, ngột ngạt.

Đột nhiên một giọng nói như lưỡi dao sắc bén cắt ngang không khí, xua tan mây mù, hóa thành vật chất, rơi thẳng vào lòng bàn tay cậu, khô ráo mà ấm áp.

“Không sao rồi, tôi ở đây.”

Hề Vi nằm trên băng ca, nắm chặt tay anh, dưới lớp khăn che mặt, kìm nén tiếng nghẹn ngào.

Trước khi Đỗ Hoài Lâm theo Hề Vi lên xe cứu thương, anh vờ như lơ đãng nói với cục phó Hà: “À này lão Hà, loại tội phạm nguy hiểm như thế này vẫn nhởn nhơ ngoài xã hội cũng là mối đe dọa với nhân dân thành phố nhỉ?”

Cục phó Hà luôn miệng phụ họa. Hiệu suất phá án của cảnh sát cao hay không thì phải xem đầu tư bao nhiêu. Có lời này của anh, chưa đến ba ngày sẽ bắt được người.

Đỗ Hoài Lâm không nói gì thêm, chỉ cảm ơn bằng câu “Bao giờ rảnh thì ăn bữa cơm” rồi lên xe cứu thương rời đi.

Hề Vi không bị thương nặng, gáy sưng một cục nhưng không quá nghiêm trọng. Chỉ là ngâm nước lạnh lâu quá nên để lại di chứng hạ thân nhiệt, các bác sĩ đã thay quần áo ướt cho cậu, đắp chăn dày và truyền dịch dinh dưỡng. Nhiệt độ cơ thể Hề Vi dần dần khôi phục, đang suy kiệt ngủ mê man.

Đỗ Hoài Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, ngồi xuống trước giường cậu. Sắp đến hoàng hôn, nắng chiều đầu đông nhạt nhòa yếu ớt chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Hề Vi tạo thành màu hồng phớt. Dung mạo của cậu giống mẹ nhiều hơn, mũi nhỏ nhắn, lông mi không dày không thưa, uốn cong như lá liễu, tạo ra cảm giác sạch sẽ thanh tú.

Đỗ Hoài Lâm nghĩ, nếu anh không tìm Hề Vi, có lẽ cậu cứ ở mãi trong làn nước lạnh như băng, lặng lẽ kết thúc cuộc đời mà chưa kịp làm gì.

Trong lúc anh ngồi trong hội trường sáng sủa rực rỡ xem trò văn nhã thì Hề Vi đang tuyệt vọng vật lộn trong xó xỉnh bẩn thỉu nhất của thành phố này.

Anh không kìm được đặt tay lên trán cậu. Hề Vi nhíu mày, dường như mơ thấy ác mộng. Đỗ Hoài Lâm nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cậu, Hề Vi ngủ mơ nức nở vài tiếng, rồi từ từ mở mắt, mơ hồ một lúc, mới mệt mỏi gọi: “Chú Đỗ…”

Đỗ Hoài Lâm chú ý đến sự thay đổi trong cách xưng hô của cậu nhưng không có ý định sửa lại.

Hề Vi chậm rãi ngồi dậy. Đỗ Hoài Lâm rót cho cậu một cốc nước ấm, Hề Vi khẽ nói cảm ơn, hỏi anh: “Chú Đỗ, sao mọi người lại tìm được cháu vậy?”

“Điện thoại cậu tắt máy, tôi hỏi nhà trường địa chỉ nhà cậu.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi đến nhà cậu, gặp được mẹ cậu.”

Vẻ mặt Hề Vi bỗng hơi mất tự nhiên. Môi cậu vẫn chưa lấy lại huyết sắc, nhợt nhạt đến mức đáng thương.

Đỗ Hoài Lâm nói: “Xin lỗi vì không nhận điện thoại của cậu.”

Hề Vi lắc lắc đầu: “Là cháu quá ngu ngốc, thích thể hiện. Tiếc rằng lại để gã khốn đó chạy thoát rồi.”

“Người chạy rồi còn có thể bắt lại, nếu mất mạng thì chẳng còn gì nữa.” Đỗ Hoài Lâm nói: “Sau này đừng liều lĩnh như vậy.”

Hề Vi gật nhẹ đầu. Cậu ấp tay vào cốc, nói: “Chú đến nhà cháu… Mẹ cháu có làm gì không?”

Cậu cảm thấy ái ngại và lo lắng – Thân thế tủi nhục đáng thương của cậu, người mẹ chìm trong men say của cậu. Từ nhỏ đến lớn có quá nhiều người coi thường cậu, cậu sớm đã quen với điều đó, cũng không so đo với bọn họ. Nhưng cậu chỉ không muốn Đỗ Hoài Lâm biết, không muốn anh coi thường cậu.

Cậu sợ mẹ mình có cử chỉ không đứng đắn. Cậu không muốn Đỗ Hoài Lâm tưởng vì mẹ bán thân nên con trai mới học theo.

Bây giờ cậu thực sự hối hận vì đã bắt đầu quen biết với Đỗ Hoài Lâm bằng kiểu quan hệ này, nhưng nếu không có mối quan hệ ấy bọn họ cũng không thể quen biết nhau. Vì vậy ngay cả tư cách hối hận cậu cũng không có.

Đỗ Hoài Lâm không trả lời, anh hỏi lại: “Cha cậu đâu?”

Hề Vi im lặng hồi lâu mới nói: “Cháu không có cha.”

“Ly hôn, hay là…”

“Cháu không biết cha cháu là ai.”

“Mẹ cậu không nói gì về cha cậu sao?”

Bàn tay trong chăn của Hề Vi siết chặt lại thành nắm đấm. Cậu cố gắng tỏ vẻ bình thường, nhưng không biết rằng lọt vào mắt Đỗ Hoài Lâm lại còn tội nghiệp hơn.

Cậu nhớ lại hồi nhỏ, thấy những đứa trẻ khác đều có cha cậu liền tò mò hỏi Hề Lỵ Lỵ: “Ba con đâu?”

Lúc đó Hề Lỵ Lỵ vẫn còn xuân sắc. Bà mặc váy ngủ hai dây, lê đôi dép bệt, vừa tống tiễn một người đàn ông, giờ đang ngậm thuốc lá đếm tiền. Nghe Hề Vi hỏi vậy, một làn khói mỏng phả ra giữa đôi môi diễm lệ: “Đàn ông ngủ với tao nhiều lắm, ai biết mày là dòng giống của thằng cha nào.”

Năm đó cậu mới bốn năm tuổi. Mười mấy năm sau đó, cậu không bao giờ hỏi lại vấn đề ấy nữa.

Từ đó về sau, “cha” chỉ là một bóng hình không rõ mặt mũi thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ của cậu.

“…Xin lỗi.” Đỗ Hoài Lâm biết nỗi đau của cậu từ đâu mà ra, anh không thể cứng rắn cố tình thăm dò tiếp nữa, gần như là trốn chạy khỏi nó.

Không hiểu sao anh không thể đối mặt với vẻ mặt đau buồn của Hề Vi. Hề Vi giống như một viên ngọc, cứng rắn mà cũng dễ vỡ, vậy nhưng cứ quyết tâm ăn thua đủ với những trở ngại cậu gặp phải, nhất định không chịu lùi bước. Rất dũng cảm, nhưng lại khiến người ta đau lòng.

Anh không rời đi mà ngồi trên ghế băng ở hành lang bệnh viện, thấp thỏm chờ đợi một kết quả.

Anh không muốn mình chấp nhận điều gì mang tính khả năng, vì vậy anh muốn chứng thực nó ngay lập tức, để tất cả trở về nguyên trạng.

Trợ lý riêng vội vã từ đầu hành lang bên kia chạy lại, trong tay cầm một tập văn kiện: “Sếp Đỗ, tài liều ngài cần gấp đây.”

Nếu nói trước khi mở báo cáo kiểm tra anh còn mang một tia hy vọng, vậy thì khi anh cầm tờ giấy mỏng mà nặng tựa ngàn cân ấy, cảm giác không khác nào sét đánh giữa trời quang.

Phương pháp giám định, đối chiếu đồ phổ DNA, xét nghiệm vật mẫu… Tất cả đều là không quan trọng, chỉ có mấy chữ sau dòng “Ý kiến giám định” quay cuồng trước mắt anh:

Xác nhận quan hệ cha con.