Huyết Thần Hy không nói gì, chỉ đứng đó xem kịch. Một hồi đôi co chưởng quầy nhất quyết không bán, tên công tử tức tối cầm túi tiền bước ra khỏi cửa hàng, trước khi đi còn không quên liếc xéo chưởng quầy. Xui xẻo làm sao chân bị vấp ngã tại chỗ bậc thềm, hắn nằm sấp, chổng mông lên trời, nhiều người trong cửa hàng nhìn ra, che miệng cười, tên công tử cảm thấy mất mặt, lồm cồm đứng dậy, chạy đi mất, thật muốn đội quần.
- Đáng đời!.
Âu Dương Giai Tuệ che miệng cười khanh khách. Huyết Thần Hy đi đến bên chưởng quầy khi ông có ý định cất hộp ngọc lại chỗ cũ.
- Ta muốn mua, chưởng quầy có bán thứ đựng ở bên trong không?.
Huyết Thần Hy chặn đường chưởng quầy, dùng âm lượng vừa đủ nghe hỏi.
Chưởng quầy nhìn Huyết Thần Hy một lúc như suy nghĩ điều gì đó rồi cất tiếng.
- Nếu ngài muốn mua thì hãy hỏi quản lý, để ta đưa ngài đi gặp ông ấy.
- Ân, vậy làm phiền.
Huyết Thần Hy theo chân chưởng quầy đi lên lầu, đứng trước cửa phòng chưởng quầy đưa tay gõ "cốc cốc" hai cái, rất mau từ bên trong có tiếng nói vọng ra.
- Vào đi.
Cửa mở, chỉ có Huyết Thần Hy và chưởng quầy đi vào, còn Âu Dương Giai Tuệ ngồi chờ ở dưới sảnh chờ.
Chưởng quầy nói nhỏ vào tai quản lý rồi nhanh chóng rời khỏi, trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai người.
- Mời ngài ngồi, ta tên Bính Quan là quản lý của Đấu Giá Hội chi nhánh 7, không biết xưng hô với ngài như thế nào?.
Quản lý là một trung niên nam nhân, đưa tay mời Huyết Thần Hy ngồi xuống bàn trà.
- Ta họ Huyết.
Huyết Thần Hy tùy tiện ngồi, nghiêng đầu, tư thái lười biếng chống cằm, nói.
Nón áo choàng che khuất gương mặt của Huyết Thần khiến Bính Quan không có cách nào nhìn ra dung mạo của đối phương, vì thế càng tăng thêm phần thần bí.
- Ngài Huyết biết thứ bên trong hộp là gì nên chắc cũng đoán được giá trị của nó.
Bính Quan đi thẳng vào vấn đề chính.
- Nếu ta nhất quyết muốn có được thì sao?.
Lời nói sắc lạnh phát ra vừa đủ nghe làm Bính Quan thầm nuốt nước bọt, gương mặt thoáng ngưng trọng.
- Giá của Hoán Cốt Linh là 77.777 Ngân Tệ, ngài Huyết có thể mua?.
Bính Quan nói thẳng cái giá của thị trường ngày nay, 77.777 Ngân Tệ nếu quy đổi ra Kim Tệ thì rơi vào khoảng 778, một số tiền rất lớn nên tới tận bây giờ chẳng có ai mua nổi, định vài hôm nữa đem về trụ sở để đấu giá nhưng hôm nay bất ngờ có một vị khách thần bí đến hỏi mua.
Không nói nhiều, Huyết Thần Hy lấy ra hai mươi viên Linh Thạch cấp 9 đặt lên bàn. Bính Quan mở to mắt ra nhìn chỗ Linh Thạch cấp cao, trong lòng đầy kinh hỷ, hôm nay gặp phải thần tài rồi.
Giá mỗi viên Linh Thạch cấp 9 là 40 Kim Tệ, nhân lên hai mươi viên là ra 800 Kim Tệ, dư để mua Hoán Cốt Linh luôn ấy chứ.
- Được, thành giao, Hoán Cốt Linh thuộc về ngài.
Bính Quan gom Linh Thạch, cất vào trong hộp tiền rồi thối lại số tiền còn dư cho Huyết Thần Hy là 22 Kim Tệ.
- Chỗ ngươi có thu mua đan dược không? Ta có một ít muốn bán.
Huyết Thần Hy không vội rời đi, nán lại hỏi mục đích chính muốn đến đây.
- Có chứ, không biết ngài muốn bán đan gì?.
Bính Quan niềm nở cười nói, rót trà tiếp đãi khách hàng lớn.
- Phục Hồi Đan.
Huyết Thần Hy đưa lọ ngọc cho Bính Quan, quản lý mở nắp, đổ ra một viên giám định, hai ngón tay cầm lấy, đưa lên gần mắt xem xét, ngắm nghía một hồi, thần sắc đầy kinh ngạc.
- Độ... độ tinh khiết 100%, cái... cái này là ngài luyện ra?.
Bính Quan lắp bắp hỏi, tay run rẩy lợi hại khi lần đầu trong lịch sử có người luyện ra được đan dược độ tinh khiết cao tuyệt đối, hai từ để đánh giá thôi "hoàn hảo."
- Ừ, ngươi mua giá bao nhiêu? Nếu giá cao, lần sau ta sẽ đem đến nhiều hơn.
Bính Quan phải nhìn Huyết Thần Hy bằng con mắt khác, không còn là kinh ngạc nữa mà là sợ hãi người trước mắt. Đến cả thiên tài Dược Sư nổi tiếng nhất chưa chắc đã luyện ra được đan dược độ tinh khiết tuyệt đối như vậy, thật không biết người họ Huyết này là thần thánh phương nào mà lại cao siêu đến thế.
Bính Quan nheo mắt, ngó xem tổng cộng trong bình có bốn viên, cộng thêm một viên trên tay nữa là năm viên. Quản lý bỏ viên đan dược trên tay vào lọ ngọc rồi đậy miệng bình lại.
- Đan cấp 2 tính theo giá thị trường là 999 Ngân Tệ nhưng riêng đan dược của ngài độ tinh khiết tuyệt đối nên lấy giá cao hơn, như thế này mỗi viên sẽ cộng thêm 50 Ngân Tệ, ngài thấy có được không?.
Bính Quan tính toán kỹ lưỡng rồi trả lời.
- 100 Ngân Tệ.
Huyết Thần Hy trả giá, ngữ khí dứt khoát, nếu không lên được giá đó thì tuyệt đối không bán.
Bản tính tham lam của Huyết tộc trỗi dậy nên ở Thần Giới, Huyết Thần Hy giàu nứt vách đổ tường, trong lâu đài có hẳn một phòng lớn chứa kho báu, chất như núi chỉ để trưng chơi. Hễ thấy ở đâu có báu vật, trang sức đẹp mắt là lượm về liền, nhưng không có sử dụng mà quăng ở trong phòng riết rồi chất đống thành núi lấp lánh kim sa hột lựu.
- Nể mặt ngài đây, chúng ta còn làm ăn lâu dài, ta sẽ cộng thêm 100 Ngân Tệ cho mỗi viên đan, của ngài có 5 viên tổng cộng 5.495 Ngân Tệ, đây, mời ngài đếm lại tiền.
Thật không qua mặt được Huyết Thần Hy, mỗi viên đan chỉ thêm có 50 Ngân Tệ là lời lút cán, Bính Quan ảo não trong lòng, đồng ý với cái giá Huyết Thần Hy đưa ra. Quản lý làm ăn rốp rẻng, nhận hàng liền chồng tiền ngay.
Huyết Thần Hy cầm lấy chẳng thèm đếm, nhìn sơ qua là biết đủ tiền rồi, cũng chẳng sợ quản lý dám qua mặt.
Bính Quan tiễn Huyết Thần Hy đi xuống lầu, hai tay cầm hộp ngọc dâng cho Huyết Thần, còn tiễn ra tận cửa, vẫy tay chào nhiệt tình.
Đan dược bán giá cắt cổ mà bảo sao người tu chân phần lớn đều nghèo, túi tiền rỗng tuếch. Nhưng không kể đến cũng có rất nhiều người giàu lên nhờ đầu óc nhanh nhạy biết cách kiếm tiền, nhờ vậy lúc mua vật phẩm không cần xem giá.
Rời khỏi tửu lâu sau khi đã dùng bữa, Âu Dương Giai Tuệ đưa Huyết Thần Hy đến một tiệm dược liệu gần nhất thuộc chuỗi cửa hàng mà gia tộc nàng đang kinh doanh.
- A!, chào tiểu thư.
Thiếu niên thuộc con cháu dòng phụ Âu Dương tộc đang kiểm kê dược liệu bỗng phát hiện có khách đến, hắn quay đầu nhìn ra cửa, không ngờ đến lại là tiểu thư nên có hơi ngạc nhiên, rất nhanh cúi đầu chào.
- Ân, cửa tiệm dạo này làm ăn tốt chứ?.
Âu Dương Giai Tuệ dẫn Huyết Thần Hy vào trong, thuận miệng hỏi.
- Thưa tiểu thư, cửa tiệm làm ăn rất tốt, tiểu thư ngồi chơi để hạ nhân đi châm trà.
Thiếu niên đóng lại quyển sổ, đưa tay mời hai người họ.
- Không cần, ta ghé xem một chút rồi về.
Âu Dương Giai Tuệ phất tay bảo hắn tiếp tục công việc. Lúc này có vài vị khách ghé, thiếu niên kia liền đi tiếp khách.
Cửa sau đi ra một trung niên nam nhân là quản lý của cửa tiệm này đồng thời cũng là người của Âu Dương tộc.
- Hôm nay trời bỗng nổi gió đưa tiểu thư đến đây vậy ta.
Quản lý cười trêu chọc Âu Dương Giai Tuệ, trong tay còn cầm khay dược liệu mới lấy ra từ trong kho.
- Ta đến để xin thúc một ít dược thảo đem về.
Âu Dương Giai Tuệ cười mỉm trả lời, trên má lúm hai đồng tiền nho nhỏ, trông rất khả ái.
- Ây, cứ lấy thoả thích.
Quản lý dễ tính cho phép rồi bận rộn sắp xếp dược liệu vào mấy hộc tủ đã cạn.
Trên bàn có sẵn giấy viết, Huyết Thần Hy cầm lên chấm một ít mực, ghi ra ba mươi loại nguyên liệu luyện chế thuốc Tẩy Kinh Phạt Tủy, một bí phương đã thất truyền từ lâu, rất hiếm ai biết đến, cho nên dù có ghi ra, người bán cũng không biết mua để làm gì.
Âu Dương Giai Tuệ đứng kế bên, nghiêng đầu xem chữ viết rồng bay phượng múa của Huyết Thần Hy, tấm tắc cảm thán "Người đẹp, chữ viết cũng đẹp nữa."
Buông bút Huyết Thần Hy đẩy tờ giấy sang phía Âu Dương Giai Tuệ, nàng cầm lên xem thử, có cái biết, có cái không, có tới mấy loại dược liệu mà nàng chưa nghe qua tên bao giờ nên thấy có hơi lạ lẫm.
- Thúc lấy giùm ta số dược liệu được ghi ở trong đây nhé.
Quản lý trèo xuống cây thang, đi về phía hai người, cầm lấy tờ giấy đọc thầm, tận ba mươi loại dược liệu trong đó có đến mấy loại lấy số lượng rất nhiều. Quản lý thoáng ngạc nhiên, không biết Âu Dương Giai Tuệ lấy làm chi mà nhiều đến như thế.
- Đợi thúc một chút.
Quản lý bốc dược thảo, mỗi thứ lấy một nhúm theo số lượng đã ghi cho vào giấy gói. Hai mươi loại dược liệu số lượng ít đã xong, tiếp đó vào kho hàng phía sau lấy thêm sáu loại dược thảo số lượng nhiều đem ra. Chốc lát sau đã chuẩn bị xong, rất nhiều gói dược liệu hình vuông chất chồng đầy hết cả quầy.
- Cửa hàng chỉ có 26 loại thôi còn 4 loại kia không có, thúc chưa nghe tên bao giờ.
Quản lý chỉ tay vào 4 loại đã được đánh dấu chéo.
- Không sao, bao nhiêu đây đủ rồi.
Huyết Thần Hy lên tiếng, cô ghi thử cầu may xem ra là không có, cũng đúng bởi bốn loại đó là độc dược đã bị lãng quên nên không ai biết đến là phải. Dù là độc dược nhưng tên của chúng nghe rất hoa mỹ nên mọi người cứ lầm tưởng đó là dược liệu, đã là độc dược thì trong tiệm dược liệu làm gì có.
Búng tay một cái, cỡ trăm gói dược thảo trên quầy biến mất, hiện tại đang ở trong nhẫn trữ vật của Huyết Thần Hy.