Cái cây màu đỏ lú ra một phần trong bụi rậm gần đó nhìn sao giống Hồng Xôi Mân Chi thế nhỉ?. Huyết Thần Hy lội lên bờ bên kia, đến gần đó vạch ra tán lá cây che khuất, quả nhiên là Hồng Xôi Mân Chi đây rồi.
Môi khẽ nhếch lên, tay giơ ra định hái, vừa mới đến gần sắp chạm vào quả Hồng Xôi Mân Chi thì bất ngờ có một bàn tay xinh đẹp khác chụp lấy cổ tay của Huyết Thần Hy, cô quay mặt sang nhìn thì ra không ai khác chính là nàng ta.
- Mọi thứ trong Tuyệt Tình Cốc là của ta, ngươi hỏi qua chủ nơi đây chưa?.
Long Lộ Khiết lạnh giọng nói, ma trảo tăng thêm lực đạo ngăn cản Huyết Thần Hy, con mắt hình viên đạn của nàng nhìn chằm chằm làm Huyết Thần Hy nhìn đến thì khẽ cau mày.
- Ngươi là chủ nơi này? Nực cười. Thiên Địa rộng lớn, mọi thứ đều do trời đất tự sinh ra, ngươi chắc là của ngươi chứ?.
Huyết Thần Hy nhìn Long Lộ Khiết trầm giọng nói, Tân Đại Lục là của Huyết Thần cai quản, tính ra mọi thứ ở Tân Đại Lục Huyết Thần mới là chủ thực sự, vậy mà nàng ta bảo là chủ ở đây, có quá nực cười không?.
- Thiên Địa sinh ra thì đã sao, ta nói ta là chủ, ngươi quản được?. Ngươi dám khinh nhờn Long tộc, mau nộp mạng đi!.
Long Lộ Khiết tức tối tung trảo mang kình lực cường đại hướng Huyết Thần Hy ra đòn. Huyết Thần hết cách đành tiếp chiêu, một người đánh, một người né, hai người di chuyển dần ra xa nơi Hồng Xôi Mân Chi mọc.
Không đánh trúng Huyết Thần Hy làm Long Lộ Khiết trở nên tức tối hơn, thật không ngờ đối thủ lại cao cường đến vậy, ánh mắt Long Lộ Khiết trở nên phức tạp.
"Xoạt."
"Phịch."
Lùi về sau liên tiếp né đi đòn đánh tới của Long Lộ Khiết, vì chênh lệch thực lực quá cao Huyết Thần Hy đánh không lại nên mới chọn tránh né. Xui thay phần mặt đất nơi Huyết Thần Hy đứng trơn trượt vì thế làm Huyết Thần bị trượt chân ngã ra sau. Long Lộ Khiết đang thế đánh tới, quán tính làm người nàng chới với, ngã nhào lên người Huyết Thần Hy.
"Chụt."
Môi chạm môi, nụ hôn đầu của cả hai không ngờ đến vì thế mà bị mất. Có quá vô lí không?. Huyết Thần Hy mở to mắt nhìn gương mặt xinh đẹp đang phóng to trước mắt, nàng ta cũng đang mở to mắt nhìn lại Huyết Thần Hy, hai cặp mắt dao động nhìn nhau.
Cảm giác tê dại nơi đầu môi làm trái tim đập thổn thức, không chấp nhận được cảm xúc xa lạ này Long Lộ Khiết chủ động ngồi dậy, rời khỏi người Huyết Thần Hy, lại dùng tay lau đi môi mình, chà xát đến nỗi ửng hồng, có chút sưng lên.
Nhìn hành động của nàng, Huyết Thần Hy tối mặt, làm như cô không bị mất nụ hôn đầu không bằng, có cần làm quá lên vậy không, môi cô rất sạch và thơm, đâu có bẩn đến vậy.
Được hôn Luyến Thần Huyết Thần Hy là phúc phần mà không biết hưởng!.
Huyết Thần Hy đứng khom người, cúi đầu nhìn nàng, dùng một ngón tay nâng cằm của Long Lộ Khiết lên. Môi nở nụ cười nửa miệng, giở thói trêu ghẹo, bản mặt cà rỡn nói lời bông đùa.
- Ngươi là Long tộc, xem ra cũng xứng với ta đó, hay về làm tiểu thϊếp của ta đi, hửm? Được không?.
Ánh mắt hai người giao nhau nhưng không khó để nhìn ra trong con ngươi màu xanh của Long Lộ Khiết toàn là chán ghét Huyết Thần Hy.
"Làm thϊếp sao?. Thân phận mình cao quý như thế mà người này lại dám xem thường mình, ngoại nhân to gan!". Long Lộ Khiết nghĩ trong đầu lại tăng thêm thù hận với Huyết Thần Hy, con mắt hình viên đạn như muốn ăn tươi nuốt sống cô làm Huyết Thần Hy càng thêm thích thú.
- Không trả lời tức là đồng ý sao? Nương tử.
Huyết Thần Hy nhếch môi cười sở khanh, dùng ngón tay cái sờ vào gương mặt đẹp không tì vết, làn da căng mướt như da em bé của nàng.
- Ngươi là đăng đồ tử!.
Long Lộ Khiết phẫn uất chửi rủa Huyết Thần Hy, không hiểu sau nàng không chống cự được cứ như bị uy áp của đối phương chế trụ. Dù không tức l*иg ngực và khó thở nhưng cảm giác tay chân bị sợi dây vô hình trói chặt không tài nào nhúc nhích được, cứ mặc thế để người sàm sỡ.
Huyết Thần Hy trở lại bộ dạng băng lãnh thường ngày, thôi không giỡn với Long Lộ Khiết nữa, con ngươi chuyển sang màu đỏ huyết đối mắt với Long Lộ Khiết, một màn này nàng đã nhìn rõ lại chắc rằng người trước mắt thuộc về Ma Giới.
Huyết Thần dùng thuật thôi miên xoá trí nhớ của Long Lộ Khiết. Có một điều phải biết các Ma Cà Rồng đều sở hữu năng lực này nhưng đối với Ma Cà Rồng cấp thấp, việc xoá trí nhớ của đối phương sẽ làm mục tiêu trở nên điên dại còn đối với Huyết tộc cao quý thì không, họ kiểm soát được năng lực của mình nên mục tiêu sẽ không bị làm sao cả, chỉ mất phần kí ức theo như mong muốn của vị Huyết tộc đó mà thôi.
- Quên sự việc ngày hôm nay đi.
Huyết Thần Hy nói một câu mang âm hưởng ma mị rồi buông Long Lộ Khiết ra, nàng ngồi thất thần ở đó, ánh mắt vô định, thảy cho nàng một lọ Thực Dưỡng Đan coi như bồi thường cho số máu đã mất. Lại lấy trong nhẫn trữ vật Tẩy Phù tẩy sạch thân thể, y phục khô ráo và sạch sẽ như lúc đầu.
Huyết Thần Hy xoay lưng đi về hướng bên kia, hái quả Hồng Xôi Mân Chi bảo quản cẩn thận trong hộp ngọc. Cánh dơi từ sau lưng Huyết Thần dang rộng ra, cô nhấc chân bay lên không, thoáng chốc biến mất trong khoảng trời cao.
Phía bên kia Long Lộ Khiết trở về bộ dạng bình thường, ánh mắt và sắc mặt của nàng có phần phức tạp, có một điều Huyết Thần không biết, sự việc vừa rồi Long Lộ Khiết vẫn nhớ như in trong đầu, năng lực xoá trí nhớ của Huyết Thần không có tác dụng đối với Long Lộ Khiết, nguyên do cũng không rõ nữa, có lẽ nàng ta là ngoại lệ chăng?.
Rũ mi nhìn xuống lọ ngọc, Long Lộ Khiết cầm lên mở ra xem, bên trong là bảy viên đan dược hương thơm lừng. Nàng không biết tên là gì, lại không biết có ăn được không, suy ngẫm một lúc rồi đổ ra một viên bỏ vào miệng, mùi thơm lan toả, dưỡng chất thẩm thấu vào cơ thể, Long Lộ Khiết cảm thấy thân thể rất tốt, không có vì mất máu mà hoa mắt chóng mặt.
Đến bên bờ hồ cầm lấy kiện y phục ngoại bào mặc chỉnh tề, lúc này nàng ngó xuống hồ nước xem vết thương bên cổ, cảm thấy bất ngờ cứ tưởng sẽ để lại sẹo xấu, không ngờ vết thương đã lành lại từ khi nào, chỉ để lại vết đỏ nho nhỏ như bị muỗi đốt.
"Ta mà gặp lại ngươi một lần nữa nhất định sẽ bầm ngươi ra trăm mảnh" Long Lộ Khiết tự hứa với lòng sẽ trả món nợ ngày hôm nay. Tính tình cao ngạo không cho phép người nào đυ.ng chạm đến lòng tự tôn của mình. Sự việc ngày hôm nay Long Lộ Khiết khắc sâu vào trong tâm trí, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân không được phép quên.
"Ách xì."
Huyết Thần Hy đang bay trên trời thì bỗng ngứa mũi, không biết có ai nói xấu mình không nữa. Thôi bỏ đi, mau về chế thuốc cho Âu Dương Giai Tuệ, bất giác nhớ đến vị máu ngon tuyệt mĩ kia, lòng Huyết Thần Hy nôn nao, khẽ liếʍ môi khi tưởng tượng ra vị máu của Âu Dương Giai Tuệ cũng ngon giống vậy?.
***
Mấy ngày hôm nay Huyết Thần Hy đi vắng để lại tiểu hồ ly ở Âu Dương gia nhờ Âu Dương Giai Tuệ chăm sóc, hằng ngày hai bữa ăn đầy đủ với những món yêu thích của yêu hồ, Âu Dương Giai Tuệ đích thân đem đến phục vụ tận tình vì thế tiểu hồ ly đã tỏ ra thân thiện hơn với nàng, nhưng dù thế cũng không có cho Âu Dương Giai Tuệ sờ vào lông mượt. Chỉ có Huyết Thần Hy mới có đặc quyền đó thôi.
Âu Dương Giai Tuệ ngồi ủ rũ trong phòng, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm tối thui chỉ có vài ngôi sao sáng, không khí đêm khuya tĩnh lặng vang lên tiếng côn trùng kêu.
- Không biết Hy tỷ khi nào mới về?. Tuệ Tuệ nhớ Hy tỷ a.
Âu Dương Giai Tuệ thở dài, ánh mắt buồn hiu nhớ nhung đến một người.