Thế Chiến Tu Chân Giới

Quyển 1: Thần Giáng Khởi Nan - Chương 33: Món nợ năm xưa

Trò chuyện đôi chút Lỗ Kiêu được một tỳ nữ dẫn đi sắp xếp gian phòng, lúc này tại phòng khách chỉ còn lại phụ mẫu và các trưởng lão trong tộc.

- Phụ mẫu đây là số tiền mà thời gian vừa qua hài nhi đã tích góp được, hai người nhận đi, cầm lấy mà lo cho gia tộc.

Bà La Mặc Ca lấy một túi tiền to trong nhẫn trữ vật để lên bàn. Nhẫn trữ vật mà hắn đeo, trong một lần làm nhiệm vụ giải cứu con tin mà cướp được từ tay bọn thích khách, Bà La Mặc Ca lấy đó làm chiến lợi phẩm đeo vào ngón tay của mình.

Nhẫn trữ vật có nhiều loại, tùy theo phẩm chất pháp bảo mà không gian bên trong rộng hay hẹp, theo đó hạn chế số lượng đồ vật dự trữ. Chiếc nhẫn của Bà La Mặc Ca có diện tích không gian chỉ hai mét vuông nên đồ vật chứa được chẳng nhiều.

- Ây, làm sao được, đây là tiền mà hài nhi vất vả kiếm được, chúng ta không thể nhận.

Bà La Lý từ chối, các trưởng lão rất vui vì Bà La Mặc Ca đã trưởng thành hơn trước không ít, đã có bản lãnh kiếm tiền rồi, rất đúng với câu con trai vinh hiển thì mẹ cũng được nhờ.

Hinh Nhi ôm Bà La Mặc Ca vào lòng, dùng hai tay nâng mặt nhi tử, ngắm nhìn cho vơi đi nỗi nhớ nhung. Dù nhi tử đã lớn nhưng Bà La Mặc Ca trong mắt phụ mẫu chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém. Thời gian vừa qua đã để Bà La Mặc Ca phải chịu khổ rồi, lòng Hinh Nhi dâng lên nỗi xót xa, bà vui đến rơi lệ.

- Đừng khóc mà mẫu thân, chẳng phải hài nhi vẫn bình an hay sao, mẫu thân nên vui lên chứ.

Bà La Mặc Ca dùng tay lau đi nước mắt trên mặt mẫu thân rồi nở nụ cười hài tử nhỏ giọng an ủi bà.

- Số tiền đó phụ thân cứ lấy dùng, còn phải mua nguyên liệu nấu một bữa ăn thịnh soạn đãi Kiêu huynh nữa, không thể để người ta ăn đạm bạc được.

Bà La Mặc Ca nâng mắt nhìn phụ thân, khuyên ông nhận tiền. Lúc nãy có thấy sắc mặt con cháu Bà La tộc xanh xao cứ như bị suy dinh dưỡng, lòng Bà La Mặc Ca không chịu nổi tình cảnh khó khăn này.

- Nhưng...

Bà La Lý ngập ngừng, lời của nhi tử nói rất phải, ông nửa muốn nhận, nửa muốn không, suy đi nghĩ lại vẫn là không nỡ nhận tiền của Bà La Mặc Ca, nghĩ đến hai năm vừa qua nhi tử đã chịu nhiều cực khổ ở bên ngoài, số tiền này là mồ hôi nước mắt của nhi tử, ông không đành lòng lấy đi.

- Phụ thân cứ nhận, hài tử đã lớn có thể kiếm lại số tiền khác có khi còn nhiều hơn chỗ này nữa, phụ thân đừng lo, phụ thân nhận lấy rồi sai hạ nhân mua thực nhiều thịt cá cho mọi người tẩm bổ, nhìn mọi người ốm yếu hài nhi thực lòng xót xa, để mọi người phải chịu cảnh này suy cho cùng đều tại hài nhi mà ra.

Bà La Mặc Ca nói hết nỗi lòng của bản thân, song đó đưa túi tiền cho phụ thân, khuyên ông nhận lấy.

Các trưởng lão nở nụ cười hài lòng, Bà La Mặc Ca đã trưởng thành làm một nam nhân chín chắn, biết nghĩ, biết lo cho gia tộc rồi.

Hinh Nhi không kiềm được nước mắt mà rơi lệ, họ vô dụng phải để nhi tử đang tuổi ăn tuổi lớn chăm lo ngược lại cho gia tộc trăm miệng ăn.

- Được, phụ thân nghe lời con.

Bà La Lý mở túi tiền, lấy ra vài tờ kim phiếu, dặn dò hạ nhân mua nhiều thịt cá và rau củ về nấu một bữa thịnh soạn.

Hai tên hạ nhân nhận lấy tiền tức tốc chạy đi mua, không giấu nỗi mà vui vẻ ra mặt, hôm nay được ăn ngon một bữa rồi.

***

Bên trong phòng khách nhà chính Vũ tộc. Hai tên gia đinh chạy vào, biểu hiện vội vàng như lửa dí tới mông, có việc gấp cần bẩm báo.

- Gia chủ... Mặc Ca... Mặc Ca... về... về rồi.

Tên gia đinh chống tay xuống đầu gối, thở hồng hộc khi vừa chạy quãng đường dài trở về, lời nói ngắt quãng vì bị thiếu hơi.

Phụ mẫu Vũ Phi và hắn bất ngờ mở to mắt nhìn tên gia đinh. Thông tin quá đột ngột làm họ nhất thời chưa kịp phản ứng.

- Thật?.

Vũ Phi hỏi lại lần nữa, chân khập khiễng đứng lên.

- Dạ, đúng như vậy, lúc nãy hạ nhân thấy hai tên nam hầu Bà La tộc mua một xe đẩy thức ăn toàn thịt cá nên hạ nhân tò mò đi theo sau, phát hiện hai tên đó nhắc đến chuyện Bà La Mặc Ca đã trở về sáng nay.

Một tên nam hầu khác lên tiếng phân tỏ cho chủ tử biết tường tận sự việc. Bởi xe đẩy đầy ắp nguyên liệu, phải biết Bà La tộc đang túng khó thế nào, tiền đâu mà mua nhiều thức ăn như vậy, vì thế mới dấy lên nghi vấn đáng ngờ.

Vũ Phi nghiến răng cười điên dại, ánh mắt đỏ ngầu chất chứa thù hận và căm phẫn trong đó.

- Phụ mẫu, hai người phải lấy lại công bằng cho hài nhi, đánh gãy chân tên Mặc Ca đó, phải cho hắn nếm trải tủi nhục mà hài nhi đã chịu suốt mấy năm nay.

Vũ Phi bày tỏ uất ức cùng phụ mẫu, khóc sụt sùi. Mẫu thân hắn thấy thế vội ôm nhi tử vào lòng dỗ dành.

"Bịch".

Phụ thân hắn đau lòng nhìn đứa nhi tử độc tôn, nắm tay siết chặt đấm xuống bàn trà, hoả trong người bốc lên phừng phừng.

- Thù này nhất định phải trả, mau triệu tập cao thủ theo ta đến Bà La tộc.

Vũ Kình Hổ đứng khỏi ghế, khí tràng mạnh mẽ ra lệnh.

Vũ Phi thầm đắc ý "Đang yên đang lành tự nhiên ló đầu về, Mặc Ca ơi Mặc Ca, ta nhất định phải bắt ngươi lết đi làm ăn mày khắp đế đô này." Mắt híp lại suy tính, môi nở nụ cười thâm hiểm, Vũ Phi bây giờ trong đầu chỉ có thù hận, hành hạ Bà La Mặc Ca sống không bằng chết mới là cách tốt nhất giải toả tâm trạng của hắn bấy lâu nay.

- Vâng gia chủ.

Hai tên hạ nhân chắp tay đã rõ liền đi gọi cao thủ trong Vũ tộc. Xem ra lần này sẽ có một trận sóng to gió lớn ở đế đô Mã Hình Kỳ đây.

Bà La Mặc Ca dù có sai nhưng cách giải quyết của Vũ tộc thật không hợp lẽ phải, người trong cuộc luôn có cách nhìn nhận riêng, kẻ nào mạnh thì lời nói kẻ đó luôn đúng, người yếu kém nào dám ngẩn cao đầu, trong thế giới áp dụng luật rừng, thực lực và quan hệ luôn đi đầu.

***

Trên bàn ăn bài trí thật nhiều món ngon, thực đơn đầy đủ chất dinh dưỡng. Con cháu Bà La tộc nhìn đến muốn nhỏ dãi, hôm nay là bữa ăn thịnh soạn nhất trong hai năm qua, dù rất thèm nhưng phép tắc vẫn phải giữ, đợi gia chủ cho phép bọn họ mới dám động đũa.

Bàn ăn lớn dành cho người có quyền hạn trong gia tộc, Bà La Lý, Hinh Nhi, trưởng lão, Bà La Mặc Ca và Lỗ Kiêu đã có mặt đông đủ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

- Mời Dược Lỗ dùng món, ngài đừng khách sáo cứ thoải mái như ở nhà là được.

Bà La Lý cười niềm nở tiếp đón khách quý. Mọi người cũng phụ hoạ theo. Con cháu Bà La tộc bắt đầu động đũa, nhanh tay gắp thức ăn.

- Được, ta sẽ không khách sáo.

Lỗ Kiêu hài lòng với sự hiếu khách của Bà La tộc liền thoải mái động đũa.

Mọi người đang nhập tiệc vui vẻ thì từ lúc nào có khí tức lạ xuất hiện, các trưởng lão cảm nhận được hơi thở của rất nhiều cường giả hiện diện ở đây càng lúc rõ ràng hơn.

Không riêng gì các trưởng lão, Bà La Lý và Lỗ Kiêu cũng cảm nhận được, tay cầm đũa ngừng lại, thần sắc ngưng trọng, dùng tinh thần lực dò xét thì phát hiện ra có rất nhiều bước chân đang tiến đến thực phòng.

"Phịch... Hự."

Hai tên nam hầu canh cửa bị đánh bay, thân thể trượt dài trên đất, phun máu trước cửa thực phòng. Tiếng động lớn phát ra gần bên, con cháu Bà La tộc hoảng loạn nhìn ra phía cửa.

- Gia chủ, Vũ tộc đem người đến, hạ nhân cản không được.

Tên nam hầu cố gắng thông báo trong khi bị thương nặng, miệng đầy máu tươi, đang cố gắng chống tay ngồi dậy, giọng nói thều thào, yếu ớt cực điểm.

"Bịch".

- Cái gì, bọn họ coi trời bằng vung mà!.

Bà La Mặc Ca đập bàn đứng dậy, nhíu mày tức giận. Lỗ Kiêu vỗ vai Bà La Mặc Ca nhắc nhở đừng để tức giận làm mờ lý trí, quả nhiên có tác dụng Bà La Mặc Ca hít sâu một hơi trấn định cảm xúc, quan sát tình hình.

Lúc này người đã đến nơi, gia chủ Vũ Kình Hổ cùng 10 cao thủ ngang nhiên, hống hách bước vào trong, khí thế hừng hực như đi đòi nợ. Con cháu Bà La tộc khó thở trước quy áp cao cường của đối phương, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

- Không biết gia chủ Kình Hổ có việc gì quan trọng mà lại phá hỏng bữa ăn của chúng ta?.

Bà La Lý biểu hiện hoà hoãn làm như không biết mà hỏi thăm. Hinh Nhi đứng phía trước che chắn cho Bà La Mặc Ca, có phần lo lắng cho nhi tử.

- Còn việc gì ngoài việc đến tìm hài nhi của ngươi.

Vũ Kình Hổ liếc mắt Bà La Lý, gương mặt bặm trợn chỉ thẳng tay vào mặt Bà La Mặc Ca, giằng giọng trịnh trọng thông tháo.