- Hay là nhờ Âu Dương tộc giúp đỡ đi, chẳng phải hai đứa nhỏ có hôn ước với nhau sao?.
Trung niên nam nhân đề nghị nói.
- Ngươi quên mất hai gia tộc hủy hôn rồi sao, ngày đó Bà La Mặc Ca còn đòi hưu thê, làm bẽ mặt tiểu thư nhà người ta, ngươi nghĩ bên đó chịu giúp chúng ta?.
Lão nam nhân cười mỉa mai trung niên nam nhân. Lời nói quá chính xác nhắc nhở mọi người đừng quên sự việc ngày hôm đó.
- Đành chờ đến lúc Bà La Mặc Ca trở về vậy, đã qua một năm mười tháng rồi, không còn lâu nữa đâu, chúng ta ráng cầm cự đến đó rồi tính tiếp.
- Đành vậy chứ biết làm sao.
Mặt mày ai cũng ủ dột như nhà có tang, sắp tới đây cả Bà La tộc phải cắt giảm chi tiêu đến mức tối thiểu, tránh thất thoát tiền bạc, cầm cự sống qua ngày. Trong lòng mọi người giờ đây chỉ cầu mong thực lực Bà La Mặc Ca mau chóng tiến bộ, trở về giải quyết rắc rối này, cứu vãn tình thế.
Nhắc lại chuyện một năm trước, ngày đấu lôi đài giữa Bà La Mặc Ca và Vũ Phi kết thúc. Vũ Phi bị Bà La Mặc Ca đánh đến đoạn kinh mạch ở chân, nặng đến nỗi khi chữa khỏi cũng không thể đi đứng như người bình thường, tướng đi sật sượng chẳng khác nào người có tật, điều này làm phụ thân của Vũ Phi tức giận vô cùng, cho người ám sát Bà La Mặc Ca nhưng cũng may ngày đó bị trưởng lão trong tộc phát hiện, truy hô nhau kịp thời cứu giúp Bà La Mặc Ca tránh thoát một kiếp nạn. Trong ngay đêm đó thiếu gia Bà La tộc thu dọn hành trang, trốn khỏi đế đô để tránh sự truy sát của Vũ tộc.
Tháng trước có gửi thư về cho phụ thân, thông báo sơ tình hình của bản thân để gia đình yên tâm. Trong thư viết Bà La Mặc Ca đã tham gia Công Hội Lính Đánh Thuê, đi theo các đại ca, đại tỷ ra ngoài rèn luyện, thực lực bây giờ đã là Linh Sư Cửu Tinh sắp đột phá Đại Linh Sư rồi, điều này làm Bà La Lý rất chi vui mừng.
Trong thư còn viết khi nào đến hẹn ước ba năm Bà La Mặc Ca sẽ trở về sớm một chút để chuẩn bị, đến lúc đó gia đình lại đoàn tụ sum vầy. Khi đọc xong bức thư Bà La Lý liền đem cho các trưởng lão cùng xem, ai nấy đều phấn khởi, trong lòng không khỏi chờ mong đến ngày đó.
Thị trấn Trùng Quang là một thị trấn nhỏ nằm ở ranh giới giữa Tây Thiên Quốc và Bắc Thiên Quốc, không chịu sự cai quản của hai quốc gia này, mặc dù nhỏ nhưng dân cư đông đúc, phần lớn là tạp nham, tụ tập từ nhiều nơi khác nhau nên rất xô bồ.
Người đi đường tấp nập, đao kiếm vác trên lưng như rau củ, gương mặt bặm trợn hoặc dữ tợn với các vết thẹo lớn bé trên người, có người trùm áo choàng che kín mít, thỉnh thoảng có tiếng chửi mắng, xung đột giữa các hảo hán giang hồ. Người dân sinh sống ở đây cũng không phải dạng vừa, nên đừng có dại mà kiếm chuyện kẻo lại gây hoạ cho bản thân.
Bà La Mặc Ca khoác trên người áo choàng nâu phủ ngang lưng, một bên đính huy hiệu có biểu tượng chim đại bàng, phía sau đại bàng tung cánh là hai cây đao chéo nhau, nhấc chân bước vào trụ sở treo bảng hiệu Công Hội Lính Đánh Thuê.
Bên trong mấy chục người ra ra vào vào, tụ tập uống rượu, bàn chuyện, hay có người đến quầy nhận tiền thưởng hoặc đề tên đăng ký nhiệm vụ ở bảng thông báo.
- Mặc Ca, bên này, bên này.
Thanh niên cường tráng, nhan sắc tầm thường vẫy tay, gọi lớn để gây sự chú ý với Bà La Mặc Ca.
Bà La Mặc Ca quay đầu sang hướng phát ra âm thanh, môi nở nụ cười, không nghĩ ngợi liền đi về phía bên đó.
Một bàn năm người trong đó có hai nữ nhân, họ đang ăn uống.
- A Đại ca, Linh tỷ, Quỳnh tỷ, Cường ca, Giang thúc thúc, mọi người có mặt đông đủ vậy.
- Chào nhóc.
Bà La Mặc Ca là thành viên nhỏ tuổi nhất trong nhóm này, người được gọi với danh xưng Giang thúc thúc là bào đệ của mẫu thân hắn, nhờ có Giang thúc thúc bảo lãnh nên Bà La Mặc Ca mới có thể tham gia Công Hội Lính Đánh Thuê, bởi vì ngay từ đầu hắn đã bị loại vì tuổi còn quá nhỏ.
- Ăn sáng chưa?.
Giang thúc thúc cắt đầu đinh đẩy dĩa bánh về phía Bà La Mặc Ca, còn đưa thêm một ly lúa mạch lên men có đá lạnh.
Nước ngọt được vận chuyển lên núi Tuyết Sơn, nơi đây băng giá quanh năm nên nước lạnh dần, đông lại thành nước đá, sau đó sử dụng pháp khí đặc thù mà các Khí Sư đã chế tác ra để bao quản nước đá, đem về dùng.
- Vẫn chưa ăn.
Bà La Mặc Ca ngồi xuống, cầm một miếng bánh đưa lên miệng cắn nhai nhồm nhoàm. Mọi người đồng hành chung với nhau thời gian khá lâu nên giữa họ rất thoải mái, chẳng hề xa cách.
- Biết tin gì chưa?. Có một nhiệm vụ mới, tiền thưởng cao lắm đấy, lên tới 500 Kim Tệ nhưng vẫn chưa có ai đăng ký.
A Đại ca là người lúc nãy lớn tiếng gọi Bà La Mặc Ca, úp úp mở mở hướng Bà La Mặc Ca thông báo tin sốt dẻo.
- Nhiệm vụ là gì vậy mà tiền thưởng lại nhiều như thế?.
Bà La Mặc Ca nuốt miếng bánh xém bị nghẹn họng, thắc mắc hỏi.
500 Kim Tệ quy ra là 50.000 Ngân Tệ, trong khi đó 10 Ngân Tệ đã mua được cái màn thầu rồi, tiền thưởng nhiều quá đi chứ, trong nhóm ai cũng đã xem qua tờ nhiệm vụ được ghim ở bảng rồi nên không mấy ngạc nhiên cho lắm.
- Săn một con Ma Thú.
Linh tỷ sở hữu nước da màu lúa mạch nhàn nhạt nói.
- Một con Ma Thú thôi hả?.
Bà La Mặc Ca đưa một ngón tay lên, ngạc nhiên hỏi lại.
- Ừ, là Ma Giác Tượng.
Linh tỷ bình thản xác nhận rồi nhấp một ngụm trà thong thả uống.
- Vậy liền đi đăng ký đi, một con voi thôi mà, có gì khó đâu.
Câu nói của Bà La Mặc Ca làm mọi người trợn mắt nhìn, nghĩ bụng "Đầu tên nhóc này có vấn đề".
- Biết con Ma Giác Tượng ra làm sao không mà kêu đi đăng ký, hài tử ngươi làm như đi bắt cá không bằng, dễ quá người ta giành hết rồi, tới lượt chúng ta chắc.
Cường ca nổi bật với bờ môi dày quyến rũ lên tiếng trả lời, ngữ khí nghiêm túc, mọi người cũng gật đầu đồng tình.
- Bộ khó xơi lắm hả, mặt mọi người nghiêm túc vậy?.
- Rất khó xơi chứ không phải khó xơi.
Quỳnh tỷ nữ nhân không có lông mày, cũng không phải, chính xác là lông mày quá thưa lại nhạt, nhìn mãi không ra, từ nãy giờ im hơi lặng tiếng cũng tham gia thảo luận.
- Ma Giác Tượng rất hung dữ, thân hình lại to lớn, con lần này đối phương yêu cầu phải là một con già, cấp bậc chí ít cũng trong khoảng Ma Thú 4 Giai hoặc 5 Giai đi.
Giang thúc thúc lên tiếng giải thích cho Bà La Mặc Ca hiểu.
- Đệ biết con đó có cái gì quý nhất không?.
A Đại ca câu cổ Bà La Mặc Ca, nhướng mày hỏi.
Bà La Mặc Ca câu mày suy nghĩ một chút "Chắc cũng giống với mấy con voi ở Trái Đất bị người ta cắt ngà nhỉ?."
- Là ngà.
- Đúng nhưng thiếu.
A Đại ca dùng một ngón tay trỏ lắc qua lắc lại cho là sai đáp án.
- Da của chúng có lớp lông dày có thể dùng làm thảm lót.
Quỳnh tỷ bổ sung thêm.
- Thật vậy chăng, người kia thật sang nha, bỏ một số tiền lớn như vậy chỉ để lấy ngà với da đem về trưng.
- Sở thích của mấy người giàu làm sao chúng ta hiểu được.
Cường ca nhún vai cho là đương nhiên.
- Đệ nghĩ chúng ta có thể đăng ký nhận nhiệm vụ này.
Mọi người không nói gì, im lặng nghe Bà La Mặc Ca nói tiếp.
- Giang thúc thúc tu vi Đại Linh Sư Thất Tinh, cùng với Linh tỷ, Quỳnh tỷ, A Đại ca, Cường ca và đệ nữa cũng đều là Đại Linh Sư, mặc dù tu vi không cao bằng Giang thúc thúc nhưng chúng ta hợp lực lại, thực lực cũng được Linh Vương đi, đệ tin chắc có thể đánh bại Ma Giác Tượng.
Bà La Mặc Ca phân tích rồi đưa ra kết luận, đảo mắt nhìn từng người đang suy ngẫm.
- Có lý, trong nhóm này Mặc Ca là người có đầu óc nhất.
A Đại ca đập bàn cười ha ha nói.
- Ý của ngươi là nói chúng ta ngu?.
Linh tỷ trừng mắt, giơ nắm đấm hăm doạ.
Quỳnh tỷ ngồi kế bên cũng gật đầu tán thành suy luận của người tỷ muội này.
- Giang thúc thúc xem kìa, hai ả nữ nhân này chỉ biết bắt nạt ta, ta đâu phải có ý đó.
A Đại Ca núp sau lưng Giang thúc thúc trốn, làm vẻ mặt như hài tử bị bắt nạt.
- Thôi được rồi, nhanh đi đăng ký, không thôi lại bị người khác cướp mất.
Giang thúc thúc cười trừ, lên tiếng nhắc nhở.
Linh tỷ thu tay về, còn không quên trừng mắt, liếc xéo A Đại ca một cái mới chịu bỏ đi.
- Quản lý cho nhóm ta đăng kí nhiệm vụ săn Ma Giác Tượng.
- Đây, điền thông tin vào.
Quản lý đưa cho Giang thúc thúc phiếu đăng ký, sau đó đóng mộc "đã nhận" lên tờ giấy nhiệm vụ được ghim ở bảng thông báo.