Thế Chiến Tu Chân Giới

Quyển 1: Thần Giáng Khởi Nan - Chương 9: Thiên tài

Vũ Phi lộn mèo một vòng trên không, rồi đáp xuống sàn đấu. Không cam lòng mà một lần nữa tức tốc chạy đến, tung liên hoàng cước về phía Bà La Mặc Ca.

Bà La Mặc Ca liên tục xoay người tránh né, không có nỗi một cơ hội phản đòn, hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động phòng thủ "Cứ chiến kiểu này, chưa bị đánh trúng mà đầu óc đã quay cuồng chóng mặt rồi." Bà La Mặc Ca trượt dài chân dưới sàn, vững vàng trụ lại thế lùi, chuẩn xác chụp cái chân đá tới của Vũ Phi mặc cho hắn cố sức giật lại cái chân của mình nhưng không thành công.

Cứ tưởng Vũ Phi bị Bà La Mặc Ca thành công chế trụ nhưng không, môi hắn nở nụ cười âm hiểm, quá nhanh mà bật nhảy lên cao bằng cái chân còn lại, sử dụng chính đầu gối chân trái đá móc vào cằm của Bà La Mặc Ca theo hướng từ dưới lên.

"Hự... Phụt."

Bà La Mặc Ca bị đá văng, trượt dài trên sân đấu. Chênh lệch thực lực rõ thấy giữa đôi bên. Vũ Phi đắc thắng bước từng bước tới gần Bà La Mặc Ca đang hít thở không thông, miệng đồng thời phun một ngụm máu.

Bà La Mặc Ca không can tâm mà gồng cơ thể, tròng mắt đỏ ngầu, hàm răng nhuộm đầy huyết sắc, hét lớn bày tỏ phẫn nộ.

- Aaa!!!

Linh lực trong người sôi trào, chạy khắp mọi huyệt vị trong cơ thể, vượt qua rào cản thành công tấn cấp Linh Sư Tứ Tinh.

- Gì vậy, hình như Bà La Mặc Ca tiến cấp thì phải.

Cả khán đài không thể tin một màn trước mắt, tiền thắng cá cược sắp rơi vào tay lại xảy ra tình huống bất chợt này.

Con cháu Bà La Tộc một phen hú hồn, cứ tưởng thua thảm hại rồi chứ, không ngờ ngay lúc quan trọng Bà La Mặc Ca lại đột phá tu vi, chênh lệch thực lực giữa đôi bên không còn bao nhiêu.

- Ta sẽ phế ngươi!.

Bà La Mặc Ca gào cổ họng, nói rồi lao đến như bay tấn công Vũ Phi.

Bị đòn đánh bất ngờ, Vũ Phi chéo tay trước mặt phòng ngự, chao đảo lùi về sau vài bước chân.

Bà La Mặc Ca thuận thế công, tung ra sát chiêu nhắm vào yếu điểm, đòn đánh mang mười phần công lực nghênh đón đối phương.

Vũ Phi từ thế công chuyển sang thế bị động, dù hắn hiện tại đã là Linh Sư Ngũ Tinh nhưng căn cơ không vững, rèn luyện thực chiến thì ít, cứ ỷ lại vào đan dược mà tiến cấp. Mang hư danh nhưng thực lực chỉ dừng lại ở mức Linh Sư Tứ Tinh. Trước thế tấn công điên cuồng như vũ bão của Bà La Mặc Ca, hắn yếu thế trông rõ thấy.

Chẳng qua bao lâu Vũ Phi bị đánh bầm dập khắp người, Bà La Mặc Ca tụ linh lực vào đấm tay, đấm vào mặt hắn một cú nốc ao như boxing còn hắn là bao cát.

Vũ Phi ngã phịch xuống sân, rụng ba cái răng cửa, còn đâu bộ dạng công tử hào hoa ngày nào. Đầu óc choáng váng, ngất lịm tại chỗ, trọng tài thổi còi kết thúc thi đấu, người dành phần thắng thực không ngờ tới lại là phế vật Bà La Mặc Ca.

Từ ngày hôm nay về sau chẳng còn ai ở đế đô dám xem thường phế vật ngày nào. Dù thắng trận nhưng Bà La Mặc Ca cũng bị thương không hề nhẹ, phải tịnh dưỡng cả tháng trời.

Bà La Lý và các trưởng lão dành hết lời khen ngợi cho Bà La Mặc Ca, gia tộc có hy vọng phục hưng vinh quang như trước đây được hay không đều nhờ cả vào Bà La Mặc Ca.

Thuận Tuyên.

Tin tức Bà La Mặc Ca từ một phế vật không thể tu luyện bỗng hoá thiên tài truyền đến nhiều thành phố khác. Mấy thương nhân giao thiệp làm ăn, vận chuyển hàng hoá đến đế đô, nắm bắt thông tin nhanh mà truyền miệng nhau, diễn tả lại trận đấu, dậm mắm thêm muối một cách hùng hồn nhằm tăng thêm phần đặc sắc.

Sự việc truyền đến Âu Dương tộc, Âu Dương Phong cùng hai trưởng lão đều biết tin. Và tất nhiên là Âu Dương Giai Tuệ không biết bởi vì đã nhập học ở học viện A Tích Xa rồi.

Âu Dương Phong không hề tiếc nuối trước quyết định hủy hôn ước của mình, bởi lập trường của ông một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không bao giờ hối hận.

Âu Dương Phong viết thư gửi cho nữ nhi thông báo tin tức để nữ nhi biết đường mà chuyên tâm chuẩn bị thật tốt, ba năm sau còn phải ứng chiến một trận ra trò với Bà La Mặc Ca. Một phế vật bỗng hoá thiên tài, thật không nên xem thường.

*

Rừng Sâm Lâm.

Xuân hạ thu đông thời tiết cứ thế luân hồi chuyển giao. Thời gian thoáng chốc đã trôi qua một năm kể từ lúc Huyết Thần Hy hạ phàm, vạn vật sinh sôi đua nở trước mùa xuân chuyển mình.

Tiểu hồ ly ngày nào vẫn vậy, buổi sáng ra ngoài bắt cá hoặc gà rừng nướng ăn, ban đêm cuộn tròn trên người Huyết Thần Hy ngủ say, thời gian còn lại thì tu luyện.

Một năm này Huyết Thần Hy nằm im như pho tượng hình nhân, chẳng động đậy cũng chẳng thức dậy, nếu không phải bởi vì nhịp thở vẫn đều đều có lẽ tiểu hồ ly đã cho rằng Huyết Thần Hy quy tiên rồi cũng nên.

Một ngày lại cứ thế trôi qua như bao ngày. Đêm xuống bên trong hang động le lói ánh sáng của các viên đá thạch anh mọc lởm chởm trên vách hang. Huyết Thần Hy mở bừng đôi mắt sáng, bên trái kim sắc, bên phải huyết sắc, lạ lùng chẳng giống người.

Tiểu hồ ly thính lực nhạy bén, phát giác ra chuyển động của Huyết Thần Hy bèn chống tứ chi đứng dậy, con ngươi trong trẻo, đen huyền chăm chú nhìn Huyết Thần Hy đã tỉnh. Tiểu hồ ly ngoắc ngoắc cái đuôi yêu hồ có nhúm lông đỏ, vươn lưỡi liếʍ mặt Huyết Thần tỏ vẻ vui mừng hết cỡ.

- Ngao~.

Tay ngọc vươn ra nắm lớp da phía trên lưng tiểu hồ ly, đưa tiểu hồ ly ra trước mặt mình. Huyết Thần Hy ngồi dậy, gương mặt không biểu cảm, ánh mắt sắc lạnh dò xét tiểu hồ ly bị mình cầm giơ ra giữa không trung.

"Tam Vĩ Hồ, tu vi Yêu Vương Nhất Tinh, còn là con cái." Màu đuôi có chút khác lạ thu hút ánh nhìn của Huyết Thần.

Tiểu hồ ly kêu ngao ngao, âm thanh êm tai, rất dễ nghe tựa lông vũ gãi ngứa. Sắc mặt Huyết Thần Hy thay đổi, nhìn tiểu hồ ly trong tay như sủng vật mà đưa cái tay còn lại vuốt ve cái đuôi mềm mại kia.

- Ngao ngao ngao~.

Tiểu hồ ly cựa nguậy thân thể, nhe nanh múa vuốt không cho Huyết Thần Hy sờ soạng lung tung.

Xúc cảm mềm mại, mượt mà của lông mao, sờ vào thật đã tay, Huyết Thần Hy bắn một cái ánh nhìn cảnh cáo, không hài lòng với biểu hiện không yên phận của tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly dù không muốn nhưng cũng bị doạ cho sợ mà nằm im re. Huyết Thần Hy vốn không biết nơi mình đang sờ đến là nơi nhạy cảm nhất của loài hồ ly nên tiểu hồ ly mới biểu hiện ra những hành vi chống đối như vậy.

Huyết Thần Hy nhớ rõ hành tinh mà mình cai quản dù có rất nhiều loại Ma Thú, Yêu Thú nhưng không có loài yêu hồ này nha. Tại sao ở đây lại có một con nhỉ?.

- Mi đến từ hành tinh khác sao? Trái Đất xuyên đến đây phải không?.

- Ngao~.

Tiểu hồ ly gật gật đầu, nó hiểu những gì Huyết Thần Hy nói đó nha, chỉ là không thể mở miệng trả lời thôi, dù sao cũng đã khai mở linh trí rồi mà.

Huyết Thần Hy trầm ngâm suy nghĩ "Có khi nào lúc Thần Sa Ngã Xích La Tu mở lỗ hổng thời không trốn xuống đây, cho nên dẫn ra dị tượng làm tiểu hồ ly bị cuốn vào vòng xoáy không gian mà có mặt tại Tân Đại Lục."

"Một ngày trên trời bằng một ngàn năm dưới đất, hơn nữa thời gian phát hiện ra Thần Sa Ngã Xích La Tu trốn thoát là ba tiếng sau khi hắn thành công thoát khỏi Vô Huyễn Vực, tính luôn thời gian mà mình hạ phàm được một năm, cũng tức là hắn đã trốn được 126 năm tại Tân Đại Lục rồi."

"Ở đây linh khí lại dồi dào nên chỉ mới có trăm mấy năm, tiểu hồ ly đã mọc thêm hai cái đuôi thành ra bây giờ là ba cái. Giả thuyết này có tỉ lệ rất cao à nha."

"Ọt ọt ọt."

Đang suy luận bỗng nhiên bụng Huyết Thần Hy kêu réo sau mấy năm trời chưa được uống một giọt máu nào.

Âm thanh réo bụng của Huyết Thần, tiểu hồ ly tất nhiên nghe thấy, lông mao dựng đứng hết cả lên, đôi mắt ngấn nước nhìn Huyết Thần Hy như muốn cầu xin cô đừng nỡ ăn thịt nó.

- Không cần sợ, ta không có ăn mi.

Huyết Thần Hy trấn an tiểu sủng vật đang ở trong lòng mình.