Tên nam hầu đi cùng Bà La Mặc Ca nhìn thiếu gia nhà mình với một cặp mắt không thể nào kinh hãi hơn "Có khi nào sau khi khỏi bệnh, đầu của thiếu gia có vấn đề rồi không?." Bởi thường ngày Bà La Mặc Ca rất yếu đuối, bị người khác sỉ nhục, chà đạp mà vẫn cắn răng nhịn nhục, sau hôm nay lại vùng lên, bởi lẽ đó tên nam hầu mới dấy lên suy luận như thế.
- Phụt, ha ha ha.
Cả bọn ôm bụng cười. "Nay phế vật không sợ chết đòi thách đấu kìa! đúng là không biết trời cao đất dày."
Vũ Phi năm nay 14 tuổi, ỷ mình có tu vi Linh Sư Tứ Tinh nên rất kiêu căng, lại là con cháu của nhị lưu gia tộc nên chẳng coi ai ra gì.
- Được, không cần ba tháng, ca đây cho ngươi thời gian hẳn sáu tháng. Tới lúc đó đừng hòng trốn.
Vũ Phi phe phẩy cái quạt đắc tiền, sảng khoái bỏ đi cùng đồng bọn, "Hôm nay tha cho Bà La Mặc Ca để hắn hảo hảo rèn luyện thân thể a!."
Bà La Mặc Ca tức đến độ siết chặt đấm tay, hận bản thân ngay giờ phút này không thể đập cho hắn một trận tơi bời hoa lá hẹ.
*
Rừng Sâm Lâm.
Huyết Thần Hy nằm trên tảng đá được lót cỏ khô bên trong hang động của Hắc Đại Hùng. Đã mấy ngày trôi qua chưa hề tỉnh dậy, không biết định ngủ nướng tới khi nào.
Tiểu hồ ly mỗi ngày chạy ra ngoài bắt cá. Với tu vi Yêu Vương Nhất Tinh, tiểu hồ ly tất nhiên đã khai mở linh trí, biết dùng lửa để làm chín thức ăn rồi. Mỗi tối lại cuộn tròn trên người Huyết Thần Hy làm ổ ngủ khò khò.
Tiểu hồ ly không biết Huyết Thần Hy bị làm sao mà cứ nhắm mắt ngủ hoài ngủ mãi chưa chịu tỉnh. Dùng bản mặt đầy lông dễ thương của mình cọ cọ bên cổ Huyết Thần, liếʍ mặt Huyết Thần đến ướt nhẹp nước bọt, kêu "ngao ngao" đánh thức Huyết Thần, làm đủ thứ trò mà Huyết Thần Hy vẫn ngó lơ người ta. Nó nghĩ có thể Huyết Thần Hy ngủ đông giống mấy loài rắn chẳng hạn.
Ma Cà Rồng mỗi lần ngủ sâu là vài năm, vài chục năm hay thậm chí vài trăm năm mới thức giấc. Huyết Thần Hy cũng như thế, không tránh khỏi, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà cứ nằm lì ra đó ngủ, thật hết nói nổi!. Căn bản Huyết Thần Hy là bán Ma Cà Rồng, hy vọng thời gian sẽ không lâu, nếu không hành tinh này e rằng diệt vong mất.
*
Nhóm người Âu Dương tộc đứng trước biệt viện của Bà La tộc. Hai nam hầu canh cửa nhìn thấy liền cử một tên chạy vào bẩm báo với gia chủ. Không để bọn họ đợi lâu, Bà La Lý đích thân ra đón tiếp.
Trong phòng khách, gia chủ Bà La Lý và thê tử của ông Hinh Nhi cùng các trưởng lão và con cháu đều có mặt xem như đầy đủ. Nhóm người Âu Dương tộc được ngồi hàng ghế dành để tiếp đãi khách quý.
- Cô nương chính là tiểu thư Âu Dương Giai Tuệ sao? Trông ngày càng ra dáng thiếu nữ, rất xinh đẹp!.
Hinh Nhi dùng ánh mắt nhu từ hướng Âu Dương Giai Tuệ hỏi thăm. Quả như lời đồn đãi, vừa xinh đẹp lại khí chất, lớn thêm vài năm nữa sẽ làm điêu đứng đám nam nhi đây.
Cả thành Thuận Tuyên ai mà không biết tiểu thư Âu Dương Giai Tuệ, tuổi chỉ mới 14 mà đã là Linh Sư Cửu Tinh, thiên phú xuất chúng hơn người, chẳng những thế lại còn cực kì xinh đẹp, tiếng lành đồn xa đến các thành phố khác, đế đô càng không ngoại lệ.
- Phu nhân đã quá lời rồi.
Âu Dương Giai Tuệ cười mỉm, khiêm tốn đáp. Lễ phép ngồi ngay ngắn nghe trưởng bối trò chuyện.
Mấy con cháu Bà La tộc bàn luận to nhỏ trước nhan sắc của Âu Dương Giai Tuệ làm nàng có phần không thích cho lắm.
Âu Dương Phong lấy trong nhẫn trữ vật ra ba hộp gỗ, đặt lên bàn trà.
- Không giấu gì gia đình ngài, ta muốn hủy hôn ước giữa hai tộc, đây là lễ vật bồi thường mong gia chủ nể tình nhận cho.
Bà La Lý, Hinh Nhi cùng mọi người nghe xong liền bị kinh ngạc không nhẹ, đều thể hiện hết ra ngoài mặt.
- Hôn ước giữa hai tộc do bề trên định, ngài đây là có ý gì?.
- Ý gì thì đã quá rõ ràng, lệnh công tử là một phế vật không thể tu luyện, gia đình ngài còn muốn qua mặt chúng ta.
Trưởng lão Âu Dương tộc lớn tiếng, bên đây đã cho mặt mũi, cấp lễ vật bồi thường mà còn đòi gì nữa, thật không biết điều!.
*
Mấy tên gia đinh núp ở ngoài cửa, nhìn lén Âu Dương Giai Tuệ phía trong bị Bà La Mặc Ca bắt gặp. Chuyện xảy ra trên đường phố vừa rồi làm Bà La Mặc Ca mất hết hứng thú đi dạo mà quay trở về.
- Nè, làm gì mà núp núp ló ló vậy hả?. Công việc đăng đăng đê đê mà không lo làm lại đứng ở đây.
Mấy tên gia đinh giật mình, quay sang nhìn "Thì ra là thiếu gia, làm hết hồn".
- Thiếu gia, tiểu thư của Âu Dương tộc đang ở phía trong, nhan sắc thật là xinh đẹp tuyệt trần, ngài mau mau xem.
Bà La Mặc Ca ngó theo "Đây là thê tử tương lai của mình sao?. Rất xinh đẹp, không ngờ số mình thật đỏ."
- Hết chuyện rồi, các ngươi đi làm việc mau, nếu không muốn bị trách phạt.
Bà La Mặc Ca ra mặt hăm doạ, thê tử của hắn ai cho các ngươi ngắm chùa hả.
- Vâng, thiếu gia.
Mấy tên gia đinh luyến tiếc rời đi làm việc.
*
"Bịch."
- Ngài nói tệ nhi của ta là phế vật, các người thật quá đáng.
Bà La Lý tức giận đập bàn, đứng dậy chỉ thẳng ngón tay vào mặt của nhóm người Âu Dương tộc.
- Chàng bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó.
Hinh Nhi bình tĩnh hơn, can ngăn phu quân của mình bớt nóng tánh.
Ánh mắt trưởng lão Âu Dương tộc âm trầm xuống, bộc lộ quy áp Linh Vương. Đám người Bà La tộc bị đè ép, sắc mặt có phần khó coi trước tu vi của đối phương mặc dù đã vận linh lực chống đỡ. Một khắc sau trưởng lão Âu Dương tộc thu hồi quy áp, Âu Dương Phong liền mở nắp ba chiếc hộp gỗ ra.
- Các người nên biết điều, nhận bồi thường rồi đồng ý hủy bỏ hôn ước, lệnh công tử chẳng xứng với nữ nhi của ta về tài mạo lẫn thiên phú và cả gia thế.
Âu Dương Phong vận linh lực, đẩy mấy hộp gỗ bay về phía bàn của Bà La Lý, hộp gỗ nhẹ nhàng yên vị trên bàn, không hề hư hao thứ gì.
Bà La Lý tức đến run người, lời nói của Âu Dương Phong chẳng có gì sai, làm sao mà cãi lại cho được.
Trưởng lão Bà La tộc xem xét bên trong hộp là 100 Kim Tệ, mười Linh Thạch cấp 2 và ba viên Tụ Khí Đan, tổng giá trị không hề nhỏ.
Tụ Khí Đan giúp người tu luyện đẩy nhanh quá trình hấp thụ linh khí.
Bà La Mặc Ca tức giận bước vào, hắn đứng ở ngoài nãy giờ đã nghe hết ngọn nguồn câu chuyện.
- Âu Dương tộc các người ỷ mình là nhất lưu gia tộc hơn người mà chèn ép người khác, thật quá đáng!. Còn ngươi Âu Dương Giai Tuệ, ngày hôm nay không phải là ngươi hủy hôn mà là ta hưu ngươi. Ngươi chẳng có tư cách bước chân vào làm nữ tế của biệt viện này.
Bà La Mặc Ca tức tối viết giấy hưu thê, rồi nhanh chóng nhỏ máu lên đó, không chút lưu tình quăng vào người Âu Dương Giai Tuệ.
"Rầm".
Âu Dương Phong tức giận đập bể cái bàn kế bên, bộ tách trà trên đó rơi xuống lập tức vỡ tan tành cũng tượng trưng cho giao hảo giữa hai gia tộc.
- Bà La tộc các người dạy dỗ nhi tử như thế sao?.
- Hỗn xược, mau xin lỗi Âu Dương tiểu thư.
Trưởng lão Bà La tộc không hài lòng với cách hành xử của Bà La Mặc Ca. Dù là hài nhi của gia chủ đi chăng nữa, thân làm người thừa kế tương lai lại không thể tu luyện, đúng là trời muốn diệt tộc mà!.
- Ngươi được lắm, dám hưu ta, ngươi nghĩ mình là ai?.
Đến Âu Dương Giai Tuệ ngày thường điềm nhã cũng phải tức giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bà La Mặc Ca, nàng đề nghị hủy bỏ hôn ước này quả là một quyết định đúng đắn nhất, nhìn cách hành xử thô lỗ kia đối với nữ giới của hắn, vốn dĩ thiện cảm nàng dành cho hắn ở mức số không nay lại vì chuyện này mà tuột xuống số âm.