Âu Dương Giai Tuệ xé tờ giấy hưu thê trước mặt Bà La Mặc Ca.
- Ngươi cứ việc xé, ta sẽ viết tờ khác. Ta chính là muốn hưu ngươi.
"Rầm."
"Khụ."
Lời vừa nói ra, Âu Dương Giai Tuệ liền vận linh lực chưởng Bà La Mặc Ca. Hắn không thể né tránh, cả người đập vào cạnh bàn, trực tiếp phun ra một ngụm máu đỏ chót.
- Nếu ngươi nhất quyết muốn hưu ta, được thôi, ba năm sau chúng ta sẽ thách đấu tại đây. Ai thắng người đó có quyền viết giấy hưu.
Âu Dương Giai Tuệ sinh khí lớn tiếng nói.
Hinh Nhi đỡ nhi tử của mình đứng dậy, mắt đỏ hoe sắp rơi lệ đến nơi. "Hài nhi không có linh lực, chịu một chưởng này e rằng chấn thương không hề nhẹ."
- Được, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.
Bà La Mặc Ca căm phẫn siết chặt đấm tay, trán nổi đường gân xanh, đau đớn cùng phẫn nộ phun ra từng chữ khỏi miệng.
Âu Dương Phong cùng các trưởng lão phất tay áo cáo biệt, Âu Dương Giai Tuệ dù tức giận đến mấy vẫn cúi chào trưởng bối Bà La tộc theo lễ nghĩa kính trên nhường dưới, theo sau liền cùng người thân ra về, so về giáo dưỡng thì hơn Bà La Mặc Ca tính cách lỗ mãng là cái chắc.
Người đi hết rồi, Bà La Lý ngồi phịch xuống ghế, lắc đầu thở dài ngao ngán. Đám con cháu trong tộc thấy vậy cũng dãy tán. Còn Bà La Mặc Ca thì được mẫu thân dìu trở về phòng trị thương.
Tình huống này của hắn không ngờ lại giống hệt như Tiêu Viêm ca. Bà La Mặc Ca càng tin chắc rằng hắn chính là nhân vật chính trong thế giới này, tương lai không xa sẽ trở thành Tiêu Viêm thứ hai. Hắn tin tương lai sau này còn có nhiều mỹ nữ xinh đẹp hơn Âu Dương Giai Tuệ đang một lòng chờ hắn giống như Mỹ Đỗ Toa một lòng vì Tiêu Viêm vậy.
Làm người tự tin là tốt, nhưng tự coi mình là cái rốn vũ trụ như hắn thì không hề hiếm.
*
Chuyện Âu Dương tộc hủy hôn ước với Bà La tộc rất nhanh được lan truyền khắp đế đô. Mặt mũi Bà La tộc mất sạch, nhiều người lấy làm vui vẻ thay cho tiểu thư Âu Dương Giai Tuệ không phải gả cho một tên phế vật vô tích sự. Các công tử thế gia có cơ hội chinh phục mỹ nhân.
Bà La Mặc Ca mất hết mấy ngày để khôi phục thương thế. Kỳ thực Âu Dương Giai Tuệ đã rất nương tay, một chưởng đó chỉ có ba phần công lực của một Linh Sư Cửu Tinh, nếu không e rằng Bà La Mặc Ca không chỉ nằm liệt giường một tháng so với Vũ Phi tu vi Linh Sư Tứ Tinh.
Nhờ ba viên Tụ Khí Đan của Âu Dương tộc mà bế quan tu luyện ngày đêm. Song đó Bà La Mặc Ca cũng ra ngoài thực chiến để tăng cường kinh nghiệm.
Chuyện Bà La Mặc Ca đã có thể hấp thụ linh khí tu luyện chỉ có người trong tộc biết, còn người bên ngoài thì không hề, bởi vì chính hắn muốn như thế cho nên bảo người trong tộc không được để lộ ra, đùng một cái từ phế vật hoá thiên tài chẳng phải sẽ rất bất ngờ sao.
*
Thác nước đổ ào ào xuống hòn đá to nằm chễm chệ phía dưới con suối sâu trong rừng ngoài thủ đô Mã Hình Kỳ.
Thiếu niên trẻ tuổi, nhan sắc tuấn dật đang dần được tô đậm nét theo năm tháng, lưng trần đứng tấn dưới dòng nước lạnh không ngừng xối rửa cơ thể.
Từng giờ trôi qua thật chậm nhưng ý chí kiên định vẫn vững vàng ngày qua ngày. Hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể cộng dồn từng chút tôi luyện nhục thể thêm phần tráng kiện.
Chân Bà La Mặc Ca khẽ động, xoay chuyển thân mình trong bức tường nước áp lực lớn, ôn luyện từng chiêu đấu kỹ mà hắn đã được truyền thừa từ bộ công pháp Long Động Vũ phẩm chất Thiên Giai siêu cấp thuộc sở hữu của gia tộc hắn.
Tay múa quyền, chân múa cước, thân thể dẻo dai xoay chuyển, sự kết hợp thuần thục giữa tứ chi cùng uy lực mạnh nhẹ vừa phải tạo nên chiêu thức đẹp mắt, nhìn từ xa cứ như Rồng hiện thân, uốn lượn tắm mình trong thác nước lạnh như tuyết tan.
Mồ hôi hoà cùng nước suối chảy trôi đi mệt mỏi. Không gì là chậm trễ nếu cố gắng nỗ lực ngay bây giờ, tương lai trước mắt là do chính bản thân định đoạt, thành công xứng đáng trả giá bằng mồ hôi, nước mắt, và cả xương máu. Có đánh đổi thì mới có thể nhận lại thành tựu.
Thấm thoát thời gian trôi qua đã sáu tháng trời, hẹn ước giao đấu giữa Bà La Mặc Ca và Vũ Phi đã đến ngày quyết chiến lôi đài.
Từ sáng sớm Bà La Mặc Ca đã cùng với con cháu Bà La Tộc có mặt tại đấu trường.
Người dân ở đế đô xếp hàng mua vé xem thi đấu. Còn có chế độ đặt tiền cá cược giữa hai thí sinh sôi nổi vô cùng, hầu hết mọi người đều đặt phần thắng thuộc về Vũ Phi, còn đối với một tên phế vật không ai hi vọng gì nhiều. Chỉ có con cháu Bà La Tộc mới ngu muội kỳ vọng Bà La Mặc Ca chiến thắng thôi.
Nhà thi đấu được xây dựng hình vòm tròn, sức chứa cả ngàn người, phía trên trần không mái che, kiểu dáng na ná giếng trời có công dụng hứng mưa, hứng nắng từ thiên nhiên. Mọi người tụ năm tụ bảy bàn tán, không khí ồn ào, hết sức náo nhiệt.
Vũ Phi và Bà La Mặc Ca đứng đối mặt nhau trên sân đấu, gương mặt Vũ Phi nhìn trông đắc thắng vô cùng. Hắn nhờ ăn đan dược như cơm bữa mà đột phá Linh Sư Ngũ Tinh, xem lần này hắn thắng là cái chắc rồi.
- Quy định thi đấu như sau, thí sinh có thể tùy ý ra chiêu miễn sau khiến đối thủ bất phản kháng trong ba tiếng đếm liền giành chiến thắng.
Sau khi trọng tài nói sơ qua thể lệ thi đấu, tiếng còi vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu, hai bên liền thủ thế.
Vũ Phi bộc lộ thực lực Linh Sư Ngũ Tinh, kênh mặt mười phần đắc thắng, nhếch mép cười khinh đối thủ, thi triển chiêu thức hướng tới Bà La Mặc Ca hòng một chiêu phân định thắng thua.
Bà La Mặc Ca vận dụng linh lực vào chân, xoay người tránh sát chiêu. Cả khán đài một phen nháo nhào, mở to mắt ra nhìn. "Phế vật vừa tránh thoát được một chiêu, thật không thể tin được, chắc là do may mắn đi."
Vũ Phi không tin nổi làm sao Bà La Mặc Ca có thể tránh được một chiêu mang tám phần công lực của mình.
- Phế vật, hôm nay cũng có chút bản lĩnh nhỉ?.
Ánh mắt Bà La Mặc Ca thâm trầm, "Một chiêu vừa rồi nếu không nhanh chân tránh kịp, e là chầu ông bà rồi cũng nên."
- Nhiều lời, tiếp chiêu đi.
Bà La Mặc Ca bộc lộ thực lực Linh Sư Tam Tinh, bàn tay phải tụ linh lực thưa thớt màu đỏ.
Vũ Phi kinh ngạc nhưng rất nhanh ứng chiến, hai bên lao vào đấu đá cả chục chiêu thức.
Những chiêu mà Vũ Phi xuất ra toàn nhắm vào chỗ hiểm, Bà La Mặc Ca mà sơ hở một cái là ăn ngay thương tích nặng nề.
Cả khán đài kinh hồn, ai nói phế vật không thể tu luyện đâu. Chỉ trong vòng sáu tháng ngắn ngủi mà đã tấn cấp Linh Sư Tam Tinh, thiên phú cực kì hơn người. Nếu mọi người mà biết được chắc ngã ngửa ấy chứ.
Vũ Phi tung đòn đấm vào mặt đối thủ, Bà La Mặc Ca phản ứng nhanh, nghiêng đầu sang một bên tránh thoát, chênh lệch thời gian không nhiều mà xoay người ra cước chân vào bụng đối phương. Vũ Phi lùi về sau một bước tránh được một chiêu phản đòn của phế vật, lại tung chân đá vào đầu của Bà La Mặc Ca theo hướng từ trên xuống.
Bà La Mặc Ca đưa hai tay qua khỏi đầu để đỡ đòn tấn công của Vũ Phi, hắn cong môi cười một cái, tăng thêm linh lực vào chân thuận của mình mà áp đảo sức phòng thủ của Bà La Mặc Ca, từng chút từng chút khiến Bà La Mặc Ca đỡ không nổi mà khuỵu một chân xuống.
Một giọt mồ hôi từ vầng thái dương chảy xuống cằm, ánh mắt sắc nhọn của Bà La Mặc Ca khoá chặt Vũ Phi như muốn đâm xuyên con người độc địa của hắn.
- Ngươi không đấu lại ta đâu đồ phế vật.
Vũ Phi thực sự khinh thường người quá đáng, trong mắt hắn Bà La Mặc Ca cho dù có tài giỏi đến đâu thì mãi mãi cũng chỉ là một con kiến hôi hám bò dưới đất để người người dẫm đạp.
- Con kiến dù nhỏ bé nhưng có thể nâng lên cả một con voi.
Bà La Mặc Ca tràn ngập lạnh lẽo nói, cơ thể dần nóng lên tựa như than đang được đốt cháy, nhiên liệu được bổ sung, cơ thể hoạt động hết công suất, sức lực bộc phá hất văng chân thối của Vũ Phi ra.