- Phụ thân không thương hài nhi, mẫu thân, hài nhi không hề yêu hắn làm sao mà gả cho được.
Âu Dương Giai Tuệ nài nỉ phụ thân không được lập tức chạy đến, nhào vào lòng mẫu thân trưng ra vài giọt lệ.
- Thôi mà Tuệ Tuệ, lần này mẫu thân cũng lực bất tòng tâm.
Liễu Nghi mẫu thân của Âu Dương Giai Tuệ, một thân quý phái trung niên nữ nhân, vuốt đầu nữ nhi, ánh mắt trìu mến đầy tình mẫu tử, thở dài nói.
- Nghe nói hắn là phế vật không thể tu luyện, tuần trước còn bị người ta đánh đến hôn mê chưa tỉnh. Không lẽ hai người nhẫn tâm hy sinh hạnh phúc của Tuệ Tuệ sao?.
Âu Dương Giai Tuệ uất ức, nghẹn ngào rơi lệ. Nàng đã cho người đến Mã Hình Kỳ cẩn thận điều tra hắn, không ngờ lại phát hiện một tin tức quan trọng có thể thay đổi thế cục. Nàng không tin phụ thân và mẫu thân đến nước này còn làm ngơ.
- Chuyện này là thật?.
Âu Dương Phong kinh ngạc, ngờ vực hỏi lại lần nữa, nhận được cái gật đầu đầy chắc ăn của nữ nhi, ông tin nữ nhi mình dù không đồng ý hôn sự này cũng không đến nỗi cả gan đặt lời nói dối. Không ngờ bên kia lại che giấu chuyện hệ trọng như vầy, xém nữa hủy hoại đời nữ nhi mà ông hết mực yêu thương rồi.
- Mong phụ mẫu suy nghĩ lại, hài nhi thiên phú xuất chúng như vậy, không thể gả cho một phế vật, chưa kể hắn không có năng lực bảo vệ hài nhi.
Âu Dương Giai Tuệ thầm tự đắc với trí thông minh của mình, nàng đã nói hết lời, phụ mẫu thương nàng như thế chắc chắn sẽ hủy bỏ hôn ước cho coi.
Liễu Nghi gật đầu đồng ý, nữ nhi bà không thể như thế mà gả đi cho một người không thể tu luyện ở thế giới vi cường này được, như thế chẳng khác gì ăn mày, tùy thời bị đánh chết mà chẳng có nửa điểm phản kháng.
- Chàng xem làm sao tìm cách hủy hôn đi, thϊếp là không tán thành cái hôn ước này đâu đó.
Âu Dương Phong trầm ngâm suy ngẫm, hai ngón tay xoa xoa mi tâm.
Âu Dương Giai Tuệ vui vẻ trong lòng, chỉ còn chờ quyết định của phụ thân nữa là thành công hủy bỏ hôn ước. Nàng chỉ muốn gả cho người mà nàng đem lòng yêu thương, chứ không phải một người xa lạ không có năng lực bảo vệ nàng.
- Hủy, chắc chắn phải hủy, ta sẽ mời hai trưởng lão đi qua bên kia hủy ngay, nhân lúc phụ thân còn đang bế quan.
Âu Dương Phong chắc nịt với quyết định được đưa ra. Bên kia dù sao cũng chỉ là gia tộc tam lưu đang xuống dốc, không xứng với Âu Dương tộc nhất lưu hùng mạnh. Chưa kể chỉ là một phế vật, thân làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Nữ nhi ông lại xinh đẹp cực hạn, thiếu gì tuấn tú thiếu niên thiên phú hơn người săn đón ngoài kia.
Rừng Sâm Lâm.
Khu rừng diện tích cực kì lớn, tiếp giáp với hai quốc gia Tây Thiên Quốc và Bắc Thiên Quốc, nằm ở phía bên trái ngoài rìa thềm lục địa Tây Châu.
Từ trên cao nhìn xuống một mảng rừng rậm rạp, xanh ngát, bạt ngàn. Núi non chập chùng chập chùng, thác nước cao róc rách chảy xuống vực, các chõm đá nhiều hình thù chắn dọc đường bờ biển, thiên nhiên đầy chất hoang sơ, hùng vĩ.
Một số cây cao to che khuất cả một vùng, chủng loài thực vật có hình dạng khác lạ chưa từng thấy qua, đôi lúc có những tiếng gầm chấn động khu vực khiến các loài chim tung cánh bay đi, Ma Thú nhiều vô số kể, là một nơi nguy hiểm muôn muôn trùng trùng.
Tại một nơi nào đó trong khu rừng Sâm Lâm, một con hồ ly mao trắng, phía cuối đuôi có nhúm lông màu đỏ khác lạ làm điểm nhấn, đang cố sức chạy trốn khỏi Hắc Đại Hùng đang hùng hổ rượt theo ở phía sau.
Hắc Đại Hùng có hình dạng một con gấu đen to lớn, thân hình kịch cợm, trên lưng và hai chi trước có chòm lông dài màu đỏ bất thường, đôi mắt màu xanh rực lửa, trông cực kỳ dữ tợn.
Một chi trước giơ lên tụ linh lực rồi vung trảo. Kình trảo mang sức mạnh cường đại, tụ hình ba móng vuốt sắc bén, xé gió lao đến phía trước không trung, "rầm" hai cây xanh liền ngã rập xuống chắn ngang đường, hất văng tiểu hồ ly ra xa, thân thể trượt dài trên nền đất chẳng mấy bằng phẳng, lông mao dính đầy bùn đất bẩn thỉu. Ma trảo tung ra mang tám phần công lực của một Ma Thú 5 Giai, tiểu hồ ly chỉ mới là Yêu Vương Nhất Tinh khó mà chống đỡ nổi.
Thuận thế Hắc Đại Hùng nhào tới, giơ hai chi trước lên cao, móng vuốt dài, sắc nhọn, bén như lá tre, há to miệng nhe hàm răng dữ, vồ lấy tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly vừa run rẩy vừa kinh sợ, chỉ biết nhắm mắt chịu trận, thân thể đầy thương tích, chẳng còn sức chạy trốn.
Mây trời chuyển màu kim sắc hình thành vòng xoáy. Một đạo ánh sáng chói loá chiếu thẳng một đường xuống khu rừng Sâm Lâm. Sấm chớp rầm rầm, xẹt xẹt tia lửa điện phóng thích xung quanh, sau một lúc liền trở lại hiện trạng như ban đầu.
Huyết Thần Hy trong đạo kim quang đó rơi từ trên trời như tên lửa đạn đạo đâm thẳng xuống. Tốc độ cực kì kinh khủng ma sát với không khí tạo ra lửa, may thay cô đã nhanh tay thi triển hộ trận, nếu không y phục khẳng định cháy hết chẳng còn một mảnh che thân.
"Đùng... Oành."
Một vật thể lạ rơi từ trên không xuống, đâm ngay Hắc Đại Hùng. Năng lượng cực lớn va chạm từ độ cao 30km, cả thân thể Hắc Đại Hùng cháy khét lẹt, trợn mắt, chết ngay tại chỗ.
Xung quanh tạo thành cái hố to, đất đá nứt thành khe hở lớn, cây cối quanh đây gãy ngã tan tành. Chim chóc hay các loài Ma Thú cấp thấp có mặt lân cận phát hoảng mà bỏ chạy.
Tiểu hồ ly khẽ mở mắt nhìn khi nhận ra bản thân không có bị Hắc Đại Hùng xé xác, nó thở ra một hơi tự trấn tĩnh chính mình.
Xung quanh hoang tàn sau tiếng nổ lớn, tiểu hồ ly phục hồi được một chút linh lực, bước từng bước thận trọng đến gần miệng hố xem xét. Nó mở to mắt nhìn Hắc Đại Hùng chết cháy nằm một cục đen thùi lùi ở kia, ở giữa hố sâu hình như là một con người thì phải. Tiểu hồ ly vốn hiếu kỳ, chẳng sợ bị tập kích mà chạy đến kế bên quan sát.
Đầu óc Huyết Thần Hy quay cuồng, chóng mặt sau màn hạ cánh vừa rồi, rượu uống trước đó đã thấm vào người khiến Huyết Thần say khướt, nhắm mắt ngủ khò từ đời nào.
Sau một lúc khá lâu, thấy Huyết Thần Hy chả có động tĩnh gì, tiểu hồ ly dùng chân nhỏ khều khều vào người Huyết Thần nhưng cô chẳng có phản ứng gì, cứ nằm bất động một chỗ như thể đã trở về với đất mẹ.
Tiểu hồ ly tinh ranh, nhận thấy rằng Huyết Thần vẫn còn thở bình thường, nó thừa biết người này vẫn còn sống.
Tiểu hồ ly chạy đến bên cái xác thơm mùi thịt nướng của Hắc Đại Hùng, vung trảo móc ra Tinh Hạch cấp 5 ngậm vào miệng, rồi chạy đến bên người Huyết Thần Hy, nhét vào cổ áo cô. Dùng răng cắn cổ áo, lôi Huyết Thần Hy vào hang động của Hắc Đại Hùng tạm trú đỡ vậy.
Cùng lúc đó tại Tây Thiên Quốc, Bà La Mặc Ca phế vật 13 tuổi, nhi tử của gia chủ Bà La Lý người đứng đầu Bà La tộc, tuần trước bị công tử của gia tộc nhị lưu đánh đến hôn mê bằng một cách phi diệu đã tỉnh lại.
Ở Tân Đại Lục những ai đủ 10 tuổi có thiên phú đều có thể hấp thụ linh khí bắt đầu tu luyện, Bà La Mặc Ca đã 13 tuổi, tức đã qua ba năm nhưng không có nổi một tia linh lực nào hết, trong khi đó lại là con cháu của Bà La tộc, từng là gia tộc dẫn đầu về Triệu Hồi Sư, có phụ thân Bà La Lý tu vi Đại Linh Sư Lục Tinh. Không gọi là phế vật thì chẳng còn từ nào chính xác hơn.
- Thật không ngờ mình lại xuyên không đến thế giới tu tiên như trong tiểu thuyết.
Mặc Ca người bị sét đánh trúng ở Trái Đất đã xuyên không, nhập vào xác của Bà La Mặc Ca sở hữu hết mọi kí ức trước đây của nguyên chủ, đang đứng trước gương chỉnh chu lại trang phục, ngắm nghía gương mặt non nớt. "Ngũ quan không tệ, còn đang phát triển, sau này sẽ trở thành một thiếu niên tuấn tú đây."