Bị Cách Ly Ở Nhà Bạn Trai Cũ

Chương 10.2: Tôi muốn ăn thịt và uống Coca.

Không phải cô không nghĩ đến việc dậy sớm nhận thức ăn qua đội tiếp tế, mà là nhóm người tranh giành đều có cơ bắp lực lưỡng, ngón út của cô cũng đừng mơ chạm vào được.

Trong lòng cô rất oán hận Giang Dĩ Hằng không cho cô làʍ t̠ìиɦ nguyện viên, vì dù sao tình nguyện viên cũng được cung cấp bữa trưa, cô sẽ không bị đói.

Trong nhóm WeChat của các hộ dân cư ở các tòa nhà khác nhau, mọi người cũng đang than vãn rằng thức ăn gần hết rồi, và họ sắp cạp đất ăn.

Trong hoàn cảnh như vậy, Cam Điền tự nhiên rất xấu hổ khi đi xin ăn với một chiếc bát trống rỗng, vì vậy cô đành phải lấy chiếc bánh ngải cứu do bà Vương đưa cho và nuốt xuống bụng.

Màn đêm buông xuống, Giang Dĩ Hằng như thường lệ tổ chức họp sau khi giải quyết công việc của công ty, người tham gia là những đối tác nhỏ tạm thời chuyển từ bộ phận vận hành R&D.

"Giám đốc Giang, hệ thống cần tiến hành thử nghiệm lần thứ hai. Chúng tôi đang thương lượng với bộ phận phân phối thuốc của bệnh viện cộng đồng."

Giang Dĩ Hằng gật đầu, ra hiệu cho họ càng sớm càng tốt. Suy cho cùng, có nhiều người cao tuổi phải dùng thuốc mãn tính trong thời gian dài, cho nên vấn đề thiếu hụt thuốc đã xảy ra.

Buổi họp kết thúc cũng là lúc những vì sao đã đi ngủ, làn gió ban mai lướt trên gò má Giang Dĩ Hằng qua khung cửa sổ, bầu trời màu tím nho nhã, lãng mạn và tráng lệ.

Anh rón rén ra khỏi phòng, định vào bếp xem còn bao nhiêu miếng bánh ngải, nhưng khi đi ngang qua phòng khách, anh vô tình thoáng thấy tư thế ngủ của người nào đó đang dang ra tứ phía, không khỏi cau mày.

Một chân gác lên tay vịn ghế sô pha, chân kia rũ xuống đất, nếu vẽ một vòng tròn bằng phấn trắng xung quanh cô, nó sẽ trở thành một hiện trường gϊếŧ người tiêu chuẩn.

Anh thở dài, bước đến sô pha, cúi xuống nhặt chiếc chăn mỏng rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng đắp cho cô.

Không biết có phải là gặp ác mộng hay không, hai hàng lông mày mỏng của cô cũng nhếch lên trong giấc mơ, anh kiềm chế chống lại ý muốn đưa tay ra chạm vào mặt cô, chỉ giữ khoảng cách, lặng lẽ nhìn, như thể anh đang nhìn vào thứ khó báu không bao giờ thuộc về anh.

"Muốn ăn thịt, uống Coca, ừm, Coca lon."

Cô ôm chặt chăn mỏng, lăn qua sô pha, tiếp tục tư thế dang rộng bốn phía mà ngủ.

Anh cố nén tiếng cười rồi trở về phòng, nhắn lại cho đối tác hậu cần của công ty, người phụ trách tiếp tế.

"Hãy quyên góp lô nguyên liệu này cho khu Cẩm Tú, thêm hai chai Coca vào mỗi khẩu phần."

Ngưng một chút, anh nói thêm: "Nếu tiện, thì cho Coca lon, cảm ơn".