Chùm chìa khóa treo hình con chó Shiba màu cam.
Cam Điền sững sờ, đồ móc treo trang trí này... Không phải hồi đó cô đưa cho anh sao?
Con của cô là một con mèo màu cam, còn của Giang Dĩ Hằng là chó Shiba.
Vốn tưởng rằng là do cô cưỡng ép cho nên anh mới miễn cưỡng móc vào, không nghĩ đến ba năm sau, anh vẫn chưa hề vứt nó đi.
Khi Cam Điền bước lên tầng ba, cô nhìn thấy bà Vương, người cho cô ăn cơm rau đêm qua, đang đứng ngoài cửa sắt phòng 302, khom lưng ôm eo, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Sau khi hỏi nguyên nhân, cô mới biết bà vội đi ra ngoài để xét nghiệm nên quên mang theo chìa khóa.
Cam Điền ở cùng bà Vương để đợi thợ khóa đến mở cửa.
Sau đó, một cảnh sát được trang bị đầy đủ hộ tống người thợ khóa đến.
Người thợ khóa mặc một bộ đồ bảo hộ màu trắng nghiêm chỉnh, chỉ nửa tiếng sau anh ta đã dễ dàng mở được ổ khóa.
“Cái gì, lại có người quên mang theo chìa khóa khi đi xét nghiệm sao?” Viên cảnh sát cúp điện thoại, quay mặt rồi dùng xe cảnh sát đưa thợ khóa đến nhà bên cạnh.
Cam Điền nhìn bóng lưng họ rời đi, không khỏi thở dài, tự dặn chính mình, xuống lầu làm xét nghiệm nhất định phải nhớ mang theo chìa khóa.
"Cô gái nhỏ, cảm ơn cháu."
Bà Vương đưa cho Cam Điền một túi bánh ngải cứu lớn để cảm ơn vì đã đứng chờ lâu cùng với bà.
Trở lại phòng 602, Cam Điền thả mình trên ghế sô pha, ngay khi cô vừa nhắm mắt, tin nhắn thoại của Thạch Thiến lại đánh thức cô.
[Chị em tốt, chị em tốt, chỗ mình sáng sớm nay cũng đóng cửa rồi nên không đi giao đồ cho cậu được. (khóc lớn) Còn không, cậu có thể lấy thân báo đáp, hỏi Giang Dĩ Hằng một chút đồ ăn cũng được.]
[Trừ khi mình chết rồi.]
Cô thề sẽ không bao giờ đầu hàng Giang Dĩ Hằng.
Cô lập tức mở các loại trang web mua hàng tạp hóa, rất tốt, cô chọn hết tất cả, ngay cả lá rau cũng không chừa. Sau khi lang thang khắp Taobao một lúc lâu, nhân viên chăm sóc khách hàng của từng cửa hàng vui lòng nói với cô rằng không được giao hàng trong vùng dịch.
Vùng dịch?
Cam Điền cảm thấy hai chữ này giống như bia đá đè nặng lêи đỉиɦ đầu, hóa ra cô đã trở thành người của vùng dịch.
Cũng may, Goudong vẫn có thể đặt hàng, cô cầm di động nhấn loạn xạ, thà nhiều còn hơn thiếu, bản thân không được chết đói trong 14 ngày này. Cùng lắm là để lại đồ ăn thừa cho Giang Dĩ Hằng, còn đỡ hơn là mỗi ngày trôi qua đều giống như sống không bằng chết.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã nhuốm màu ráng chiều, nghe có tiếng gõ cửa, Cam Điền chạy ra mở.
"Anh về rồi."
Cam Điền làm trong bộ phận tiếp thị ba năm, loại người nào cũng đã gặp, không xấu hổ mà lấy bánh ngải cứu ra treo trước mặt người đàn ông: "Bà Vương đưa cho tôi đó, nói rằng ăn ngải cứu có thể phòng được cảm cúm. Anh có muốn ăn không? Tôi sẽ quay nó trong lò vi sóng… ”
Còn chưa kịp dứt lời, người đàn ông đã bỏ qua cô, đi thẳng vào phòng, để lại một tấm lưng lạnh lùng.
Cô nghĩ ngày mai sẽ có hàng của Goudong giao đến, Cam Điền hâm nóng một đĩa bánh ngải cứu lớn trong lò vi sóng, ăn đến bụng căng tròn lên.
Cô vào phòng tắm với một chiếc quần dài và bộ váy ngủ in hoa sạch sẽ, dự định sau khi tắm xong sẽ nằm trên ghế sofa, xem một bộ phim tiếng Nga do đồng nghiệp của cô giới thiệu trên iPad. Nghe nói nam chính nửa người nửa thú, vô cùng tình cảm.
Chỉ là…
Cô biết bản thân mình rất hay gặp chuyện không may, nhưng không nghĩ lại xui xẻo đến vậy.
Trong khi cô đang đổ dầu gội thơm phức lên đầu thì phòng tắm cúp nước.
Cô tháo vòi hoa sen ra khỏi tường và lắc mạnh.
"Lạch cạch"
Trong nháy mắt, mọi thứ xung quanh tối đen như mực.
Lại mất điện.